Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1271: Minh tu sạn đạo 05
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng kêu mấy người Tạ tuần phủ dẫn theo nữ nhi tới chơi với nàng nhưng nàng lại chạy tới kho quân dụng của Phủ nha Lai Châu tu tu sửa sửa. Ai có hỏi thì lảng tránh, nói là vũ khí chuẩn bị tấn công Dã Kê.Sau đó, nàng đem vũ khí giấu kĩ trong kho, còn phái người canh gác cẩn thận rồi mới quay về phủ, đòi hoàng Phủ Cẩn dẫn nàng đi dạo phố, mua này nọ, tổ chức tiệc rượu, du hồ ngắm trăng . Các tiểu thư bị nàng hành đến thở không ra.Gần cuối thàng, nhóm người Tạ tuần phủ gấp như kiến bò trên chảo nóng, không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, Tô Trì thì tức giận đến chết đi sống lại , đáng tiếc bị thương nặng, chỉ có thể nằm một chỗ dưỡng thương.Hơn nữa, Tô Mạt còn ra lệnh gia nhân phải tận tâm chiếu cố hắn, không để hắn ra khỏi sân một bước. Hắn còn có thể làm gì ?Có lời của Tô Mạt, đâu còn ai dám tới gặp hắn. Hắn cáu gắt tới nỗi ba lần bốn lượt đòi bỏ về kinh thành.Ở phủ nha, Hoàng Phủ Cẩn bị người bao vây, ai cũng kích động hỏi hắn có kế hoạch gì tấn công thổ phỉ, tò mò thứ vũ khí thần bí. Tô Mạt cũng bị Tô Trì kêu tới, bắt buộc nàng giải thích, rốt cuộc nàng muốn dùng cách gì tấn công Dã Kê, không lẽ chỉ tới đây du sơn ngoạn thủy?Tô Mạt nhìn Tô Trì, hắn kích động tới nỗi khuôn mặt âm trầm cũng dỏ bừng như gà chọi: “Đại ca, huynh kích động cái gì a? Đánh bại Dã Kê, Tề vương có giành công với chủ tử của huynh đâu? Thất bại, các huynh còn có thể đem hết mọi tội lỗi đổ lên người hắn, trăm lợi không hại, huynh còn kích động cái gì?Tô Trì giận tới mức phóng từ trên giường xuống đất, động tới miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt: “Ta có thể không kích động sao? Vết thương của ta đã sắp lành, sao ngươi còn bắt ta ở trong này, không cho ta đi ra ngoài?Hắn ra quân bất lợi, hại chết không ít người nên mấy thị vệ cũng lười nghe lời hắn. hơn nữa, bọn họ là thị vệ của Tề vương, nghe lời ngài ấy có gì sai?Tô Trì thấy hắn hệt như hùng ưng bị người ta nhổ sạch lông.Tô Mạt nhìn hắn:“Đại ca, có kẻ nào nói gì với huynh sao?”Chắc có ngươi muốn thăm dò, cũng có thể là khích Tô Trì để bọn họ nội bộ lộn xộn.
Nàng kêu mấy người Tạ tuần phủ dẫn theo nữ nhi tới chơi với nàng nhưng nàng lại chạy tới
kho quân dụng của Phủ nha Lai Châu tu tu sửa sửa. Ai có hỏi thì lảng
tránh, nói là vũ khí chuẩn bị tấn công Dã Kê.
Sau đó, nàng đem vũ khí giấu kĩ trong kho, còn phái người canh gác cẩn thận rồi mới quay về phủ, đòi hoàng Phủ Cẩn dẫn nàng đi dạo phố, mua này nọ, tổ chức tiệc
rượu, du hồ ngắm trăng . Các tiểu thư bị nàng hành đến thở không ra.
Gần cuối thàng, nhóm người Tạ tuần phủ gấp như kiến bò trên chảo nóng,
không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, Tô Trì thì tức giận đến chết đi
sống lại , đáng tiếc bị thương nặng, chỉ có thể nằm một chỗ dưỡng
thương.
Hơn nữa, Tô Mạt còn ra lệnh gia nhân phải tận tâm chiếu cố hắn, không để hắn ra khỏi sân một bước. Hắn còn có thể làm gì ?
Có lời của Tô Mạt, đâu còn ai dám tới gặp hắn. Hắn cáu gắt tới nỗi ba lần bốn lượt đòi bỏ về kinh thành.
Ở phủ nha, Hoàng Phủ Cẩn bị người bao vây, ai cũng kích động hỏi hắn có
kế hoạch gì tấn công thổ phỉ, tò mò thứ vũ khí thần bí. Tô Mạt cũng bị
Tô Trì kêu tới, bắt buộc nàng giải thích, rốt cuộc nàng muốn dùng cách
gì tấn công Dã Kê, không lẽ chỉ tới đây du sơn ngoạn thủy?
Tô
Mạt nhìn Tô Trì, hắn kích động tới nỗi khuôn mặt âm trầm cũng dỏ bừng
như gà chọi: “Đại ca, huynh kích động cái gì a? Đánh bại Dã Kê, Tề vương có giành công với chủ tử của huynh đâu? Thất bại, các huynh còn có thể
đem hết mọi tội lỗi đổ lên người hắn, trăm lợi không hại, huynh còn kích động cái gì?
Tô Trì giận tới mức phóng từ trên giường xuống đất, động tới miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt: “Ta có thể không
kích động sao? Vết thương của ta đã sắp lành, sao ngươi còn bắt ta ở
trong này, không cho ta đi ra ngoài?
Hắn ra quân bất lợi, hại
chết không ít người nên mấy thị vệ cũng lười nghe lời hắn. hơn nữa, bọn
họ là thị vệ của Tề vương, nghe lời ngài ấy có gì sai?
Tô Trì thấy hắn hệt như hùng ưng bị người ta nhổ sạch lông.
Tô Mạt nhìn hắn:“Đại ca, có kẻ nào nói gì với huynh sao?”
Chắc có ngươi muốn thăm dò, cũng có thể là khích Tô Trì để bọn họ nội bộ lộn xộn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng kêu mấy người Tạ tuần phủ dẫn theo nữ nhi tới chơi với nàng nhưng nàng lại chạy tới kho quân dụng của Phủ nha Lai Châu tu tu sửa sửa. Ai có hỏi thì lảng tránh, nói là vũ khí chuẩn bị tấn công Dã Kê.Sau đó, nàng đem vũ khí giấu kĩ trong kho, còn phái người canh gác cẩn thận rồi mới quay về phủ, đòi hoàng Phủ Cẩn dẫn nàng đi dạo phố, mua này nọ, tổ chức tiệc rượu, du hồ ngắm trăng . Các tiểu thư bị nàng hành đến thở không ra.Gần cuối thàng, nhóm người Tạ tuần phủ gấp như kiến bò trên chảo nóng, không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, Tô Trì thì tức giận đến chết đi sống lại , đáng tiếc bị thương nặng, chỉ có thể nằm một chỗ dưỡng thương.Hơn nữa, Tô Mạt còn ra lệnh gia nhân phải tận tâm chiếu cố hắn, không để hắn ra khỏi sân một bước. Hắn còn có thể làm gì ?Có lời của Tô Mạt, đâu còn ai dám tới gặp hắn. Hắn cáu gắt tới nỗi ba lần bốn lượt đòi bỏ về kinh thành.Ở phủ nha, Hoàng Phủ Cẩn bị người bao vây, ai cũng kích động hỏi hắn có kế hoạch gì tấn công thổ phỉ, tò mò thứ vũ khí thần bí. Tô Mạt cũng bị Tô Trì kêu tới, bắt buộc nàng giải thích, rốt cuộc nàng muốn dùng cách gì tấn công Dã Kê, không lẽ chỉ tới đây du sơn ngoạn thủy?Tô Mạt nhìn Tô Trì, hắn kích động tới nỗi khuôn mặt âm trầm cũng dỏ bừng như gà chọi: “Đại ca, huynh kích động cái gì a? Đánh bại Dã Kê, Tề vương có giành công với chủ tử của huynh đâu? Thất bại, các huynh còn có thể đem hết mọi tội lỗi đổ lên người hắn, trăm lợi không hại, huynh còn kích động cái gì?Tô Trì giận tới mức phóng từ trên giường xuống đất, động tới miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt: “Ta có thể không kích động sao? Vết thương của ta đã sắp lành, sao ngươi còn bắt ta ở trong này, không cho ta đi ra ngoài?Hắn ra quân bất lợi, hại chết không ít người nên mấy thị vệ cũng lười nghe lời hắn. hơn nữa, bọn họ là thị vệ của Tề vương, nghe lời ngài ấy có gì sai?Tô Trì thấy hắn hệt như hùng ưng bị người ta nhổ sạch lông.Tô Mạt nhìn hắn:“Đại ca, có kẻ nào nói gì với huynh sao?”Chắc có ngươi muốn thăm dò, cũng có thể là khích Tô Trì để bọn họ nội bộ lộn xộn.