Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1272: Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “Huynh không nên suy nghĩ lung tung. Ngày sáu tháng này là ngày lành, nhất định thổ phỉ trên Dã Kê sẽ bị tiêu diệt, dâng chiến công làm quà dâng lên bệ hạ trong ngày vạn thọ.”Tô Trì không tin.Tô Mạt vẫn cười: “Huynh với muội lập quân lệnh trạng. Nếu bắt không được, muội cam nguyện bị phạt.”Tô Trì nói: “Không cần, nếu đánh không thắng, không gả ngươi cho Tề vương!”Thật sự là ác độc, Tô Mạt nhướng mi nhưng vẫn gật đầu, ung dung nói:“Thành giao!”Tô Trì hãy còn không chịu bỏ qua, nhất định phải giấy trắng mực đen, ký tên đồng ý.Từ chỗ Tô Trì trở về, nàng đã thấy Hoàng Phủ Cẩn ở trong chờ mình. Nàng cười nói: “Mọi việc ổn chứ?”Hoàng Phủ Cẩn cười: “Ta trừng mắt, bọn họ liền sợ tới mức hít khí lạnh, sợ ta nhịn không được sát khí, huyết tẩy phủ nha, đều nhất nhất nghe theo .”Hắn nhìn nàng, Tô Mạt cười nói:“Chỗ đại ca cũng giải quyết xong, muội đã nói rõ, có công hắn lãnh, có tội, chúng ta gánh.”Hoàng Phủ Cẩn không tin: “Đơn giản như vậy sao?”Tô Mạt cười cười, không tiếp tục bàn tới. Hắn mà biết nàng dám lấy chuyện hôn nhân làm điều kiện chắc chắn sẽ lột da nàng. .nàng không muốn nhìn thấy gương mặt đen thui đó đâu à.Nàng vội nói: “Thiên thủ Quan Âm của ta tốt hơn rồi, đi, ta luyện cho ngươi xem.”Sau đó, nàng lôi hắn ra hậu viện, chăm chỉ biểu diễn cho hắn xem. Hoàng Phủ Cẩn quả nhiên bị nàng phân tán lực chú ý, tỉ mỉ dạy nàng.Được một lát, cảm thấy không thích hợp, âm trầm hỏi: “Nàng lại âm mưu gì đây?Tuy tư chất nàng khá tốt nhưng từ trước tới nay nàng có siêng luyện võ đâu. Chắc chắn có mờ ám.Tô Mạt chủ động nhào vào hắn trong lòng, tả xoay xoay hữu xoay xoay, dỗ hắn quên chuyện muốn hỏi.Hoàng Phủ Cẩn cũng phối hợp không hỏi tới, tránh làm cho nàng khó xử.Ban đêm, Tô Mạt đang ngủ say thì bị Thủy Muội đánh thức. Mất ngày trước, nàng dẫn theo thị vệ đi gặp người thân của mình. Bọn họ tự nhiên không dám hung dữ với nàng, ngược lại còn nịnh bợ nàng. Nàng cảm thấy phiền, nói mấy câu, nhờ họ chăm sóc mộ phần của cha mẹ rồi đi, nói sau này còn trờ lại,Ở trong lòng nàng, cha mẹ đã không còn, Tô Mạt chính là người thân duy nhất của nàng. Nàng đã không còn tư tưởng trỏ lại nhà nhị thúc hay cậu mợ gì nữa dù họ có đối xử tốt với nàng cỡ nào cũng vậy.Tô Mạt nhìn nàng, tưởng nàng có tâm sự ngủ không được nên hỏi: “ Thủy Muội, có chuyện gì sao?”Thủy Muội nói:“Tiểu thư, muội nghe hình như có tiếng người nói chuyện.”Quả nhiên, bên ngoài có tiếng A Lí truyền tới: “Tiểu thư, Hải ưng sập bẫy.”
“Huynh không nên suy
nghĩ lung tung. Ngày sáu tháng này là ngày lành, nhất định thổ phỉ trên
Dã Kê sẽ bị tiêu diệt, dâng chiến công làm quà dâng lên bệ hạ trong ngày vạn thọ.”
Tô Trì không tin.
Tô Mạt vẫn cười: “Huynh với muội lập quân lệnh trạng. Nếu bắt không được, muội cam nguyện bị phạt.”
Tô Trì nói: “Không cần, nếu đánh không thắng, không gả ngươi cho Tề vương!”
Thật sự là ác độc, Tô Mạt nhướng mi nhưng vẫn gật đầu, ung dung nói:“Thành giao!”
Tô Trì hãy còn không chịu bỏ qua, nhất định phải giấy trắng mực đen, ký tên đồng ý.
Từ chỗ Tô Trì trở về, nàng đã thấy Hoàng Phủ Cẩn ở trong chờ mình. Nàng cười nói: “Mọi việc ổn chứ?”
Hoàng Phủ Cẩn cười: “Ta trừng mắt, bọn họ liền sợ tới mức hít khí lạnh, sợ ta nhịn không được sát khí, huyết tẩy phủ nha, đều nhất nhất nghe theo .”
Hắn nhìn nàng, Tô Mạt cười nói:“Chỗ đại ca cũng giải quyết xong, muội đã nói rõ, có công hắn lãnh, có tội, chúng ta gánh.”
Hoàng Phủ Cẩn không tin: “Đơn giản như vậy sao?”
Tô Mạt cười cười, không tiếp tục bàn tới. Hắn mà biết nàng dám lấy chuyện
hôn nhân làm điều kiện chắc chắn sẽ lột da nàng. .nàng không muốn nhìn
thấy gương mặt đen thui đó đâu à.
Nàng vội nói: “Thiên thủ Quan Âm của ta tốt hơn rồi, đi, ta luyện cho ngươi xem.”
Sau đó, nàng lôi hắn ra hậu viện, chăm chỉ biểu diễn cho hắn xem. Hoàng Phủ Cẩn quả nhiên bị nàng phân tán lực chú ý, tỉ mỉ dạy nàng.
Được một lát, cảm thấy không thích hợp, âm trầm hỏi: “Nàng lại âm mưu gì đây?
Tuy tư chất nàng khá tốt nhưng từ trước tới nay nàng có siêng luyện võ đâu. Chắc chắn có mờ ám.
Tô Mạt chủ động nhào vào hắn trong lòng, tả xoay xoay hữu xoay xoay, dỗ hắn quên chuyện muốn hỏi.
Hoàng Phủ Cẩn cũng phối hợp không hỏi tới, tránh làm cho nàng khó xử.
Ban đêm, Tô Mạt đang ngủ say thì bị Thủy Muội đánh thức. Mất ngày trước,
nàng dẫn theo thị vệ đi gặp người thân của mình. Bọn họ tự nhiên không
dám hung dữ với nàng, ngược lại còn nịnh bợ nàng. Nàng cảm thấy phiền,
nói mấy câu, nhờ họ chăm sóc mộ phần của cha mẹ rồi đi, nói sau này còn
trờ lại,
Ở trong lòng nàng, cha mẹ đã không còn, Tô Mạt chính là
người thân duy nhất của nàng. Nàng đã không còn tư tưởng trỏ lại nhà nhị thúc hay cậu mợ gì nữa dù họ có đối xử tốt với nàng cỡ nào cũng vậy.
Tô Mạt nhìn nàng, tưởng nàng có tâm sự ngủ không được nên hỏi: “ Thủy Muội, có chuyện gì sao?”
Thủy Muội nói:“Tiểu thư, muội nghe hình như có tiếng người nói chuyện.”
Quả nhiên, bên ngoài có tiếng A Lí truyền tới: “Tiểu thư, Hải ưng sập bẫy.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “Huynh không nên suy nghĩ lung tung. Ngày sáu tháng này là ngày lành, nhất định thổ phỉ trên Dã Kê sẽ bị tiêu diệt, dâng chiến công làm quà dâng lên bệ hạ trong ngày vạn thọ.”Tô Trì không tin.Tô Mạt vẫn cười: “Huynh với muội lập quân lệnh trạng. Nếu bắt không được, muội cam nguyện bị phạt.”Tô Trì nói: “Không cần, nếu đánh không thắng, không gả ngươi cho Tề vương!”Thật sự là ác độc, Tô Mạt nhướng mi nhưng vẫn gật đầu, ung dung nói:“Thành giao!”Tô Trì hãy còn không chịu bỏ qua, nhất định phải giấy trắng mực đen, ký tên đồng ý.Từ chỗ Tô Trì trở về, nàng đã thấy Hoàng Phủ Cẩn ở trong chờ mình. Nàng cười nói: “Mọi việc ổn chứ?”Hoàng Phủ Cẩn cười: “Ta trừng mắt, bọn họ liền sợ tới mức hít khí lạnh, sợ ta nhịn không được sát khí, huyết tẩy phủ nha, đều nhất nhất nghe theo .”Hắn nhìn nàng, Tô Mạt cười nói:“Chỗ đại ca cũng giải quyết xong, muội đã nói rõ, có công hắn lãnh, có tội, chúng ta gánh.”Hoàng Phủ Cẩn không tin: “Đơn giản như vậy sao?”Tô Mạt cười cười, không tiếp tục bàn tới. Hắn mà biết nàng dám lấy chuyện hôn nhân làm điều kiện chắc chắn sẽ lột da nàng. .nàng không muốn nhìn thấy gương mặt đen thui đó đâu à.Nàng vội nói: “Thiên thủ Quan Âm của ta tốt hơn rồi, đi, ta luyện cho ngươi xem.”Sau đó, nàng lôi hắn ra hậu viện, chăm chỉ biểu diễn cho hắn xem. Hoàng Phủ Cẩn quả nhiên bị nàng phân tán lực chú ý, tỉ mỉ dạy nàng.Được một lát, cảm thấy không thích hợp, âm trầm hỏi: “Nàng lại âm mưu gì đây?Tuy tư chất nàng khá tốt nhưng từ trước tới nay nàng có siêng luyện võ đâu. Chắc chắn có mờ ám.Tô Mạt chủ động nhào vào hắn trong lòng, tả xoay xoay hữu xoay xoay, dỗ hắn quên chuyện muốn hỏi.Hoàng Phủ Cẩn cũng phối hợp không hỏi tới, tránh làm cho nàng khó xử.Ban đêm, Tô Mạt đang ngủ say thì bị Thủy Muội đánh thức. Mất ngày trước, nàng dẫn theo thị vệ đi gặp người thân của mình. Bọn họ tự nhiên không dám hung dữ với nàng, ngược lại còn nịnh bợ nàng. Nàng cảm thấy phiền, nói mấy câu, nhờ họ chăm sóc mộ phần của cha mẹ rồi đi, nói sau này còn trờ lại,Ở trong lòng nàng, cha mẹ đã không còn, Tô Mạt chính là người thân duy nhất của nàng. Nàng đã không còn tư tưởng trỏ lại nhà nhị thúc hay cậu mợ gì nữa dù họ có đối xử tốt với nàng cỡ nào cũng vậy.Tô Mạt nhìn nàng, tưởng nàng có tâm sự ngủ không được nên hỏi: “ Thủy Muội, có chuyện gì sao?”Thủy Muội nói:“Tiểu thư, muội nghe hình như có tiếng người nói chuyện.”Quả nhiên, bên ngoài có tiếng A Lí truyền tới: “Tiểu thư, Hải ưng sập bẫy.”