Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1273: Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nha một tiếng, nhảy dựng lên, nháo nhào rửa mặt thay quần áo.A Lí cung kính chờ ở bên ngoài, thấy nàng như vậy không nhịn được bật cười.Tô Mạt ngạc nhiên: “A Lí, ngươi cũng biết cười nha.”A Lí xấu hổ, mặt đỏ bừng, trình lên một phong thư mật: “Kinh thành truyền đến.”Tin tức từ kinh thành do Lăng Nhược với Lưu Vân thu thập rồi gởi tới, chủ yếu thực thi mệnh lệnh của Tô Mạt và tin tức về hành động của thái tử.Mật thư nói, thái tử lựa chọn giang sơn, đại tiểu thư thương tâm muốn cả đời không lấy chồng nhưng được Tần công tử khuyên nên đã thay đổi ý niệm. Thái tử lại không muốn buông tha, từng tìm cách gặp riêng đại tiểu thư nhưng bị nàng kiên quyết từ chối.Một tin tức nữa: Đại hôn của thái tử sẽ được tổ chức vào ngày đông chí.Chuyện này khiến Tô Mạt rất vui.Nàng còn sợ thái tử không chọn giang sơn kìa. Tỷ tỷ là người đơn thuần, nếu hắn dám làm như vậy, tỷ tỷ nàng sẽ vạn kiếp bất phục.Chắc chắn, vì hắn, ngay cả mạng mình, tỷ ấy cũng không cần.Giờ cần đối phó chuyện trước mắt, Tô Mạt đành gác lại chuyện kinh thành qua một bên, dẫn người tới chỗ Hoàng Phủ Cẩn hội hợp, sau đó chạy tới kho chứa vũ khí.Kho chứa vũ khí do nàng đặc biệt thiết kế, bên ngoài là thị vệ phủ nha canh gác, bên trong là thị vệ từ kinh thành đến gác, còn có một số thủ vệ ẩn thân xung quanh mà không ai biết được.Người tới kho vào giờ này là Kinh Chỉ Huy Sứ.Trong kho đuốc cháy sáng rực, soi rõ mặt Kinh Chỉ Huy Sứ, Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng.Tô Mạt lại cười nói:“Xin hỏi Chỉ Huy Sứ, ngài chạy nơi này tới làm gì?”Kinh Chỉ Huy Sứ đúng lý hợp tình nói:“Đêm khuya hạ quan nhận được mật báo nói có gian tế trà trộn vào thành, muốn nhân cơ hội phá hủy vũ khí vương gia dùng tấn công tội phạm.”Tô Mạt nhìn nhìn, cười nói:“Thần khí ở khố phòng phía nam, sao ngài lại chạy tới kho bắc?”Kinh Chỉ Huy Sứ nói:“Hạ quan một đường đuổi theo, nhất thời không rõ phương hướng .”Tô Mạt nhướng mi, mỉm cười:“Không phải nha. Ngài bỏ công sức xếp không ít bằng hữu nhìn chằm chằm ta cùng vương gia, sao lại không biết thần khí đang được cất trong này?”Nàng vòng quanh người hắn: “Kinh chỉ huy, không ngại nói ngài biết. Đại pháo ta cải tạo lần này uy lực kinh người, dùng nó tấn công lên núi là đúng đắn nhất. Ta không thèm đưa quân tấn công, chỉ cần ngày nào cũng bắn lên trên đó, ngài nói xem sơn tặc trụ được bao lâu?”

Tô Mạt nha một tiếng, nhảy dựng lên, nháo nhào rửa mặt thay quần áo.

A Lí cung kính chờ ở bên ngoài, thấy nàng như vậy không nhịn được bật cười.

Tô Mạt ngạc nhiên: “A Lí, ngươi cũng biết cười nha.”

A Lí xấu hổ, mặt đỏ bừng, trình lên một phong thư mật: “Kinh thành truyền đến.”

Tin tức từ kinh thành do Lăng Nhược với Lưu Vân thu thập rồi gởi tới, chủ
yếu thực thi mệnh lệnh của Tô Mạt và tin tức về hành động của thái tử.

Mật thư nói, thái tử lựa chọn giang sơn, đại tiểu thư thương tâm muốn cả
đời không lấy chồng nhưng được Tần công tử khuyên nên đã thay đổi ý
niệm. Thái tử lại không muốn buông tha, từng tìm cách gặp riêng đại tiểu thư nhưng bị nàng kiên quyết từ chối.

Một tin tức nữa: Đại hôn của thái tử sẽ được tổ chức vào ngày đông chí.

Chuyện này khiến Tô Mạt rất vui.

Nàng còn sợ thái tử không chọn giang sơn kìa. Tỷ tỷ là người đơn thuần, nếu
hắn dám làm như vậy, tỷ tỷ nàng sẽ vạn kiếp bất phục.

Chắc chắn, vì hắn, ngay cả mạng mình, tỷ ấy cũng không cần.

Giờ cần đối phó chuyện trước mắt, Tô Mạt đành gác lại chuyện kinh thành qua một bên, dẫn người tới chỗ Hoàng Phủ Cẩn hội hợp, sau đó chạy tới kho
chứa vũ khí.

Kho chứa vũ khí do nàng đặc biệt thiết kế, bên ngoài là thị vệ phủ nha canh gác, bên trong là thị vệ từ kinh thành đến gác,
còn có một số thủ vệ ẩn thân xung quanh mà không ai biết được.

Người tới kho vào giờ này là Kinh Chỉ Huy Sứ.

Trong kho đuốc cháy sáng rực, soi rõ mặt Kinh Chỉ Huy Sứ, Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng.

Tô Mạt lại cười nói:“Xin hỏi Chỉ Huy Sứ, ngài chạy nơi này tới làm gì?”

Kinh Chỉ Huy Sứ đúng lý hợp tình nói:“Đêm khuya hạ quan nhận được mật báo
nói có gian tế trà trộn vào thành, muốn nhân cơ hội phá hủy vũ khí vương gia dùng tấn công tội phạm.”

Tô Mạt nhìn nhìn, cười nói:“Thần khí ở khố phòng phía nam, sao ngài lại chạy tới kho bắc?”

Kinh Chỉ Huy Sứ nói:“Hạ quan một đường đuổi theo, nhất thời không rõ phương hướng .”

Tô Mạt nhướng mi, mỉm cười:“Không phải nha. Ngài bỏ công sức xếp không ít
bằng hữu nhìn chằm chằm ta cùng vương gia, sao lại không biết thần khí
đang được cất trong này?”

Nàng vòng quanh người hắn: “Kinh chỉ
huy, không ngại nói ngài biết. Đại pháo ta cải tạo lần này uy lực kinh
người, dùng nó tấn công lên núi là đúng đắn nhất. Ta không thèm đưa quân tấn công, chỉ cần ngày nào cũng bắn lên trên đó, ngài nói xem sơn tặc
trụ được bao lâu?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nha một tiếng, nhảy dựng lên, nháo nhào rửa mặt thay quần áo.A Lí cung kính chờ ở bên ngoài, thấy nàng như vậy không nhịn được bật cười.Tô Mạt ngạc nhiên: “A Lí, ngươi cũng biết cười nha.”A Lí xấu hổ, mặt đỏ bừng, trình lên một phong thư mật: “Kinh thành truyền đến.”Tin tức từ kinh thành do Lăng Nhược với Lưu Vân thu thập rồi gởi tới, chủ yếu thực thi mệnh lệnh của Tô Mạt và tin tức về hành động của thái tử.Mật thư nói, thái tử lựa chọn giang sơn, đại tiểu thư thương tâm muốn cả đời không lấy chồng nhưng được Tần công tử khuyên nên đã thay đổi ý niệm. Thái tử lại không muốn buông tha, từng tìm cách gặp riêng đại tiểu thư nhưng bị nàng kiên quyết từ chối.Một tin tức nữa: Đại hôn của thái tử sẽ được tổ chức vào ngày đông chí.Chuyện này khiến Tô Mạt rất vui.Nàng còn sợ thái tử không chọn giang sơn kìa. Tỷ tỷ là người đơn thuần, nếu hắn dám làm như vậy, tỷ tỷ nàng sẽ vạn kiếp bất phục.Chắc chắn, vì hắn, ngay cả mạng mình, tỷ ấy cũng không cần.Giờ cần đối phó chuyện trước mắt, Tô Mạt đành gác lại chuyện kinh thành qua một bên, dẫn người tới chỗ Hoàng Phủ Cẩn hội hợp, sau đó chạy tới kho chứa vũ khí.Kho chứa vũ khí do nàng đặc biệt thiết kế, bên ngoài là thị vệ phủ nha canh gác, bên trong là thị vệ từ kinh thành đến gác, còn có một số thủ vệ ẩn thân xung quanh mà không ai biết được.Người tới kho vào giờ này là Kinh Chỉ Huy Sứ.Trong kho đuốc cháy sáng rực, soi rõ mặt Kinh Chỉ Huy Sứ, Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng.Tô Mạt lại cười nói:“Xin hỏi Chỉ Huy Sứ, ngài chạy nơi này tới làm gì?”Kinh Chỉ Huy Sứ đúng lý hợp tình nói:“Đêm khuya hạ quan nhận được mật báo nói có gian tế trà trộn vào thành, muốn nhân cơ hội phá hủy vũ khí vương gia dùng tấn công tội phạm.”Tô Mạt nhìn nhìn, cười nói:“Thần khí ở khố phòng phía nam, sao ngài lại chạy tới kho bắc?”Kinh Chỉ Huy Sứ nói:“Hạ quan một đường đuổi theo, nhất thời không rõ phương hướng .”Tô Mạt nhướng mi, mỉm cười:“Không phải nha. Ngài bỏ công sức xếp không ít bằng hữu nhìn chằm chằm ta cùng vương gia, sao lại không biết thần khí đang được cất trong này?”Nàng vòng quanh người hắn: “Kinh chỉ huy, không ngại nói ngài biết. Đại pháo ta cải tạo lần này uy lực kinh người, dùng nó tấn công lên núi là đúng đắn nhất. Ta không thèm đưa quân tấn công, chỉ cần ngày nào cũng bắn lên trên đó, ngài nói xem sơn tặc trụ được bao lâu?”

Chương 1273: Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con 02