Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1286: Kì binh chiến thắng 05
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vu Hận Sinh không nói gì, bước lên gạt tóc nàng ra sau, vài vết đỏ do muỗi cắn in sau gáy nàng. Hắn khẽ nhíu mày: “ Ngươi không phải họ Trịnh.”Tô Mạt gật mình nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: “ Ta không họ Trịnh thì họ gì? Nói vậy mà cũng nói.”Nói xong, nàng gạt tay hắn bỏ đi, hắn lại nắm tay nàng kéo lại: “ Lúc ở trong phủ, sao Tô Mạt lại gây sự với ngươi?”Tô Mạt hừ lạnh: “ Sao ta biết được. Người ta tiểu thư quyền quý, lại có Tề Vương sủng ái, muốn gì không được? Ta chỉ là muội muội của viên quan nhỏ nhoi, làm sao tránh khỏi?”“ Chứ không phải do ngươi dụ dỗ Hoàng Phủ Cẩn sao?”Tô Mạt vờ giật mình, tránh né câu hỏi của hắn. Hắn cho là đã nói trúng điểm yếu, âm trầm nhìn nàng: “ Còn muốn chối?”Nàng im lặng hồi lâu rồi bối rối vuốt tóc: “ Dĩ nhiên không đúng. Tề Vương với ngươi kẻ tám lạng người nửa cân, mắc gì ta phải dụ dỗ hắn?”Ngoài mặt, nàng bình tĩnh đối đáp nhưng nàng biết giờ này có bao nhiêu nguy hiểm, không khéo là mất mạng như chơi. Gã này tâm nghi ngờ rất mạnh, từng câu từng chữ của nàng không thể lộ ra tí sơ hở nào, dù là chút ít.Vốn, Hoàng Phủ Cẩn không đồng ý để nàng mạo hiểm nhưng nàng cứ liên tục nằn nì. Giờ thì hay rồi, nếu vác than thể bị thương về để coi Hoàng Phủ Cẩn có lột da nàng không. Không chừng còn bị cấm túc, cả đời đừng mong được đi chơi.Gió núi từng đợt thổi qua mang theo mùi hương của riêng nàng khiến Vu Hận Sinh vô thức hít lấy hương thơm tự nhiên đó mà bản thân hắn cũng không hay: “ Ca ca ngươi nói ngươi nhớ hết những điểm phòng bị trong phủ?”Nàng gật đầu: “ Dĩ nhiên! Ta còn biết chỗ nào có trạm gác ngầm nữa kìa!”Hắn im lặng nhìn nàng. Tô Mạt cũng làm gan trừng lại.Mấy chỗ như phủ nha này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, người ra vào nhiều ít ra sao, có cạm bẫy gì.. tự hắn có giỏi đoán đi.Lát sau, hắn lấy một tấm bản đồ từ trong tay áo, trải rộng ra. Giớ lớn vậy mà bản đồ vẫn không lay động, đủ thấy nội lực hắn kinh dị lỡ nào.Đén Tô Mạt cũng phải âm thầm sợ hãi.Nàng điểm mấy chỗ, chỉ ra chỗ nào có người tuần tra, chỗ nào có trạm gác ngầm.
Vu Hận Sinh không nói
gì, bước lên gạt tóc nàng ra sau, vài vết đỏ do muỗi cắn in sau gáy
nàng. Hắn khẽ nhíu mày: “ Ngươi không phải họ Trịnh.”
Tô Mạt gật mình nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: “ Ta không họ Trịnh thì họ gì? Nói vậy mà cũng nói.”
Nói xong, nàng gạt tay hắn bỏ đi, hắn lại nắm tay nàng kéo lại: “ Lúc ở trong phủ, sao Tô Mạt lại gây sự với ngươi?”
Tô Mạt hừ lạnh: “ Sao ta biết được. Người ta tiểu thư quyền quý, lại có Tề Vương sủng ái, muốn gì không được? Ta chỉ là muội muội của viên quan
nhỏ nhoi, làm sao tránh khỏi?”
“ Chứ không phải do ngươi dụ dỗ Hoàng Phủ Cẩn sao?”
Tô Mạt vờ giật mình, tránh né câu hỏi của hắn. Hắn cho là đã nói trúng điểm yếu, âm trầm nhìn nàng: “ Còn muốn chối?”
Nàng im lặng hồi lâu rồi bối rối vuốt tóc: “ Dĩ nhiên không đúng. Tề Vương
với ngươi kẻ tám lạng người nửa cân, mắc gì ta phải dụ dỗ hắn?”
Ngoài mặt, nàng bình tĩnh đối đáp nhưng nàng biết giờ này có bao nhiêu nguy
hiểm, không khéo là mất mạng như chơi. Gã này tâm nghi ngờ rất mạnh,
từng câu từng chữ của nàng không thể lộ ra tí sơ hở nào, dù là chút ít.
Vốn, Hoàng Phủ Cẩn không đồng ý để nàng mạo hiểm nhưng nàng cứ liên tục nằn
nì. Giờ thì hay rồi, nếu vác than thể bị thương về để coi Hoàng Phủ Cẩn
có lột da nàng không. Không chừng còn bị cấm túc, cả đời đừng mong được
đi chơi.
Gió núi từng đợt thổi qua mang theo mùi hương của riêng
nàng khiến Vu Hận Sinh vô thức hít lấy hương thơm tự nhiên đó mà bản
thân hắn cũng không hay: “ Ca ca ngươi nói ngươi nhớ hết những điểm
phòng bị trong phủ?”
Nàng gật đầu: “ Dĩ nhiên! Ta còn biết chỗ nào có trạm gác ngầm nữa kìa!”
Hắn im lặng nhìn nàng. Tô Mạt cũng làm gan trừng lại.
Mấy chỗ như phủ nha này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, người ra vào nhiều ít ra sao, có cạm bẫy gì.. tự hắn có giỏi đoán đi.
Lát
sau, hắn lấy một tấm bản đồ từ trong tay áo, trải rộng ra. Giớ lớn vậy
mà bản đồ vẫn không lay động, đủ thấy nội lực hắn kinh dị lỡ nào.
Đén Tô Mạt cũng phải âm thầm sợ hãi.
Nàng điểm mấy chỗ, chỉ ra chỗ nào có người tuần tra, chỗ nào có trạm gác ngầm.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vu Hận Sinh không nói gì, bước lên gạt tóc nàng ra sau, vài vết đỏ do muỗi cắn in sau gáy nàng. Hắn khẽ nhíu mày: “ Ngươi không phải họ Trịnh.”Tô Mạt gật mình nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: “ Ta không họ Trịnh thì họ gì? Nói vậy mà cũng nói.”Nói xong, nàng gạt tay hắn bỏ đi, hắn lại nắm tay nàng kéo lại: “ Lúc ở trong phủ, sao Tô Mạt lại gây sự với ngươi?”Tô Mạt hừ lạnh: “ Sao ta biết được. Người ta tiểu thư quyền quý, lại có Tề Vương sủng ái, muốn gì không được? Ta chỉ là muội muội của viên quan nhỏ nhoi, làm sao tránh khỏi?”“ Chứ không phải do ngươi dụ dỗ Hoàng Phủ Cẩn sao?”Tô Mạt vờ giật mình, tránh né câu hỏi của hắn. Hắn cho là đã nói trúng điểm yếu, âm trầm nhìn nàng: “ Còn muốn chối?”Nàng im lặng hồi lâu rồi bối rối vuốt tóc: “ Dĩ nhiên không đúng. Tề Vương với ngươi kẻ tám lạng người nửa cân, mắc gì ta phải dụ dỗ hắn?”Ngoài mặt, nàng bình tĩnh đối đáp nhưng nàng biết giờ này có bao nhiêu nguy hiểm, không khéo là mất mạng như chơi. Gã này tâm nghi ngờ rất mạnh, từng câu từng chữ của nàng không thể lộ ra tí sơ hở nào, dù là chút ít.Vốn, Hoàng Phủ Cẩn không đồng ý để nàng mạo hiểm nhưng nàng cứ liên tục nằn nì. Giờ thì hay rồi, nếu vác than thể bị thương về để coi Hoàng Phủ Cẩn có lột da nàng không. Không chừng còn bị cấm túc, cả đời đừng mong được đi chơi.Gió núi từng đợt thổi qua mang theo mùi hương của riêng nàng khiến Vu Hận Sinh vô thức hít lấy hương thơm tự nhiên đó mà bản thân hắn cũng không hay: “ Ca ca ngươi nói ngươi nhớ hết những điểm phòng bị trong phủ?”Nàng gật đầu: “ Dĩ nhiên! Ta còn biết chỗ nào có trạm gác ngầm nữa kìa!”Hắn im lặng nhìn nàng. Tô Mạt cũng làm gan trừng lại.Mấy chỗ như phủ nha này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, người ra vào nhiều ít ra sao, có cạm bẫy gì.. tự hắn có giỏi đoán đi.Lát sau, hắn lấy một tấm bản đồ từ trong tay áo, trải rộng ra. Giớ lớn vậy mà bản đồ vẫn không lay động, đủ thấy nội lực hắn kinh dị lỡ nào.Đén Tô Mạt cũng phải âm thầm sợ hãi.Nàng điểm mấy chỗ, chỉ ra chỗ nào có người tuần tra, chỗ nào có trạm gác ngầm.