Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1285: Kì binh chiến thắng 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tuy Đại pháo không bắn tới Dã Kê nhưng chặn đường rút lui và làm cho thỏ phỉ rối loạn thì dư dả.Tô Mạt nghe pháo nổ ì ầm thì ôm đầu thét chói tai. Vài người hầu vội chạy tới an ủi nàng:“Trịnh cô nương, không sợ, bọn họ bắn không tới đâu .”Nhưng Tô Mạt không nghe, nàng trốn chặt dưới bàn bát tiên, nói thế nào cũng không ra.Sáng hôm sau, từng đợt pháo tiếp tục tấn công Dã Kê.Tô Mạt tự mình dẫn người cải trang, tự nhiên biết rõ uy lực của đại pháo. Nếu đem ra sa trường đánh giặc có thể không biết hữu dụng hay không nhưng dọa cho đám người này hoảng hốt vẫn còn dư.Nghĩ thử đi, pháo nổ ầm ầm như vậy, không sứt mẻ hay sập một góc núi thì cũng phải làm cho đất đá bay tán loạn, hơn nữa chỗ bị pháo tấn công ai mà dám léng phéng tới gần? Muốn chết hả? bị gươm đao còn có cơ hội sống chứ pháo nổ tanh bành, thân tộc nhận ra không?Pháo nổ liên tục, người trên núi nghe riết cũng phiền.Tô Mạt tới gần một tảng đá lớn nhìn xuống, chỉ thấy ánh lửa cùng khói bụi từ xa mờ mịt.Nàng đang yên lặng tính toán thì bỗng rùng mình, người phía sau dù âm thầm đi tới nhưng nàng cũng cảm nhận được, nên cám ơn Hoàng Phủ Cẩn chịu khó bắt nàng luyện công hay là tại cái tên này quá tà đạo?Nàng làm bộ như không biết, ngoài miệng lẩm bẩm:“Ông trời, con xin ông phù hộ ca ca bình an vô sự, sớm một chút mang con về nhà.”“Chúng ta tối nay đi đánh lén Lai Châu phủ nha, ngươi muốn đi không?”Một tiếng nói truyền tới, Tô Mạt giả bộ hết hồn hét lên, nhanh chóng quay ra sau, giơ lên bộ mặt dề phòng cũng sợ hãi.Vu hận sinh một thân đen thùi, một chút ánh sang cũng không chiếu tới, giống như một lỗ đen sâu hoắm, hút hết ánh sáng xung quanh làm người ta không dám nhìn lâu.Nàng lắp bắp:“Ngươi, ngươi, ngươi là người hay yêu quái? Sao không phát ra tiếng động?”Mặt trời sáng vậy mà khi hán xuất hiện nàng lại cảm thấy âm u. Nhìn chỗ nào cũng thấy hắn giống chúa tể bóng đêm quá.Vu Hận Sinh chầm chậm đi về phía nàng. Tô Mạt từng bước, từng bước lùi. Hắn lên một bước, nàng lùi một bước.Cuối cùng, nàng quyết định vòng qua hắn nhưng hắn chặn lại, không cho nàng đi.Tô Mạt run rẩy hỏi: “Ngươi muốn làm gì ? Ta, da của ta không tốt, bị muỗi cắn liến nổi mẩn, khó coi lắm.”Nếu hắn là đồ biến thái giết người, chắc chắn yêu cầu con mồi hoàn hảo không tì vết.
Tuy Đại pháo không bắn tới Dã Kê nhưng chặn đường rút lui và làm cho thỏ phỉ rối loạn thì dư dả.
Tô Mạt nghe pháo nổ ì ầm thì ôm đầu thét chói tai. Vài người hầu vội chạy
tới an ủi nàng:“Trịnh cô nương, không sợ, bọn họ bắn không tới đâu .”
Nhưng Tô Mạt không nghe, nàng trốn chặt dưới bàn bát tiên, nói thế nào cũng không ra.
Sáng hôm sau, từng đợt pháo tiếp tục tấn công Dã Kê.
Tô Mạt tự mình dẫn người cải trang, tự nhiên biết rõ uy lực của đại pháo.
Nếu đem ra sa trường đánh giặc có thể không biết hữu dụng hay không
nhưng dọa cho đám người này hoảng hốt vẫn còn dư.
Nghĩ thử đi,
pháo nổ ầm ầm như vậy, không sứt mẻ hay sập một góc núi thì cũng phải
làm cho đất đá bay tán loạn, hơn nữa chỗ bị pháo tấn công ai mà dám léng phéng tới gần? Muốn chết hả? bị gươm đao còn có cơ hội sống chứ pháo nổ tanh bành, thân tộc nhận ra không?
Pháo nổ liên tục, người trên núi nghe riết cũng phiền.
Tô Mạt tới gần một tảng đá lớn nhìn xuống, chỉ thấy ánh lửa cùng khói bụi từ xa mờ mịt.
Nàng đang yên lặng tính toán thì bỗng rùng mình, người phía sau dù âm thầm
đi tới nhưng nàng cũng cảm nhận được, nên cám ơn Hoàng Phủ Cẩn chịu khó
bắt nàng luyện công hay là tại cái tên này quá tà đạo?
Nàng làm
bộ như không biết, ngoài miệng lẩm bẩm:“Ông trời, con xin ông phù hộ ca
ca bình an vô sự, sớm một chút mang con về nhà.”
“Chúng ta tối nay đi đánh lén Lai Châu phủ nha, ngươi muốn đi không?”
Một tiếng nói truyền tới, Tô Mạt giả bộ hết hồn hét lên, nhanh chóng quay ra sau, giơ lên bộ mặt dề phòng cũng sợ hãi.
Vu hận sinh một thân đen thùi, một chút ánh sang cũng không chiếu tới,
giống như một lỗ đen sâu hoắm, hút hết ánh sáng xung quanh làm người ta
không dám nhìn lâu.
Nàng lắp bắp:“Ngươi, ngươi, ngươi là người hay yêu quái? Sao không phát ra tiếng động?”
Mặt trời sáng vậy mà khi hán xuất hiện nàng lại cảm thấy âm u. Nhìn chỗ nào cũng thấy hắn giống chúa tể bóng đêm quá.
Vu Hận Sinh chầm chậm đi về phía nàng. Tô Mạt từng bước, từng bước lùi. Hắn lên một bước, nàng lùi một bước.
Cuối cùng, nàng quyết định vòng qua hắn nhưng hắn chặn lại, không cho nàng đi.
Tô Mạt run rẩy hỏi: “Ngươi muốn làm gì ? Ta, da của ta không tốt, bị muỗi cắn liến nổi mẩn, khó coi lắm.”
Nếu hắn là đồ biến thái giết người, chắc chắn yêu cầu con mồi hoàn hảo không tì vết.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tuy Đại pháo không bắn tới Dã Kê nhưng chặn đường rút lui và làm cho thỏ phỉ rối loạn thì dư dả.Tô Mạt nghe pháo nổ ì ầm thì ôm đầu thét chói tai. Vài người hầu vội chạy tới an ủi nàng:“Trịnh cô nương, không sợ, bọn họ bắn không tới đâu .”Nhưng Tô Mạt không nghe, nàng trốn chặt dưới bàn bát tiên, nói thế nào cũng không ra.Sáng hôm sau, từng đợt pháo tiếp tục tấn công Dã Kê.Tô Mạt tự mình dẫn người cải trang, tự nhiên biết rõ uy lực của đại pháo. Nếu đem ra sa trường đánh giặc có thể không biết hữu dụng hay không nhưng dọa cho đám người này hoảng hốt vẫn còn dư.Nghĩ thử đi, pháo nổ ầm ầm như vậy, không sứt mẻ hay sập một góc núi thì cũng phải làm cho đất đá bay tán loạn, hơn nữa chỗ bị pháo tấn công ai mà dám léng phéng tới gần? Muốn chết hả? bị gươm đao còn có cơ hội sống chứ pháo nổ tanh bành, thân tộc nhận ra không?Pháo nổ liên tục, người trên núi nghe riết cũng phiền.Tô Mạt tới gần một tảng đá lớn nhìn xuống, chỉ thấy ánh lửa cùng khói bụi từ xa mờ mịt.Nàng đang yên lặng tính toán thì bỗng rùng mình, người phía sau dù âm thầm đi tới nhưng nàng cũng cảm nhận được, nên cám ơn Hoàng Phủ Cẩn chịu khó bắt nàng luyện công hay là tại cái tên này quá tà đạo?Nàng làm bộ như không biết, ngoài miệng lẩm bẩm:“Ông trời, con xin ông phù hộ ca ca bình an vô sự, sớm một chút mang con về nhà.”“Chúng ta tối nay đi đánh lén Lai Châu phủ nha, ngươi muốn đi không?”Một tiếng nói truyền tới, Tô Mạt giả bộ hết hồn hét lên, nhanh chóng quay ra sau, giơ lên bộ mặt dề phòng cũng sợ hãi.Vu hận sinh một thân đen thùi, một chút ánh sang cũng không chiếu tới, giống như một lỗ đen sâu hoắm, hút hết ánh sáng xung quanh làm người ta không dám nhìn lâu.Nàng lắp bắp:“Ngươi, ngươi, ngươi là người hay yêu quái? Sao không phát ra tiếng động?”Mặt trời sáng vậy mà khi hán xuất hiện nàng lại cảm thấy âm u. Nhìn chỗ nào cũng thấy hắn giống chúa tể bóng đêm quá.Vu Hận Sinh chầm chậm đi về phía nàng. Tô Mạt từng bước, từng bước lùi. Hắn lên một bước, nàng lùi một bước.Cuối cùng, nàng quyết định vòng qua hắn nhưng hắn chặn lại, không cho nàng đi.Tô Mạt run rẩy hỏi: “Ngươi muốn làm gì ? Ta, da của ta không tốt, bị muỗi cắn liến nổi mẩn, khó coi lắm.”Nếu hắn là đồ biến thái giết người, chắc chắn yêu cầu con mồi hoàn hảo không tì vết.