Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1295: Thu phục Dã Kê 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng vào lòng, run giọng nói:“Nha đầu xấu xa, sau này, khi nào luyện thành Thiên thủ quan âm rồi mới được chạy loạn, bằng không, tuyệt đối không làm mấy chuyện nguy hiểm này nữa.”Nếu dám bỏ lại hắn tự ý hành động, đừng trách hắn nhẫn tâm, hắn nhất định cho nàng nếm uy thế Tề vương.Lửa giận hừng hực khiến mắt hắn vô cùng dễ sợ.Tô Mạt vội gật đầu: “Mau, bắt Vu Hận sinh nhanh. Hắn trúng thuốc mê của muội, không thoát được.”Hoàng Phủ Cẩn lấy một xâu dạ minh châu ném qua, bóng tối bị đẩy lùi nhưng nửa bóng Vu Hận Sinh cũng không thấy.“ Hắn trốn rồi!”Tô Mạt ảo não: “ Koong lẽ thuốc của muội chưa đủ mạnh? Nhưng nếu ra nhiều quá lại sợ hắn phát hiện. Nhưng mà thuốc này đủ hạ gục 5 đầu trâu mà.”Hoàng Phủ Cẩn huýt sáo, lập tức, tiếng A Lí truyền tới: “ Vương gia!”Hoàng Phủ Cẩn trầm giọng: “ Đốt đuốc, dẫn người lục soát toàn bộ mọi ngóc ngách, ai chống cự, giết không tha!”A Lí vâng lệnh, dẫn người lục soát, năm người một tổ, lục tung Dã Kê.Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt ra khỏi sơn động, lúc này quan binh hầu như đã làm chủ toàn bộ Dã Kê.Trịnh Vinh dẫn người đến báo với Hoàng Phủ Cẩn, Hải Nhất Đao cùng một số đương gia bị bắt, Hắc tháp hán tử bỏ trốn, đám người tập kích Tô Trì cũng không thấy tăm hơi. Một số đầu hàng, một số chết trận, Dã Kê căn bản bị quét sạch.Tô Mạt muốn Hoàng Phủ Cẩn thả mình xuống, cứ để như vầy nhất định bị người cười nhạo.Hoàng Phủ Cẩn rũ mắt, đổi tư thế ôm để nàng ngồi lên khuỷu tay chứ nhất định không buông.Mặt Tô Mạt đỏ rực nhưng đành chịu, chỉ có thể ôm cổ hắn, nói với Trịnh Vinh: “Trịnh Thiên tổng, phiền ngài dẫn người lục soát kĩ các sơn động.”Trịnh Vinh lãnh mệnh đi ngay.Thấy mọi người đi hết, Tô Mạt lấy long cười với Hoàng Phủ Cẩn: “ Tĩnh điện hạ, không ngờ tiêu diệt Dã Kê thuận lợi hơn tường tượng nha!”

Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng
vào lòng, run giọng nói:“Nha đầu xấu xa, sau này, khi nào luyện thành
Thiên thủ quan âm rồi mới được chạy loạn, bằng không, tuyệt đối không
làm mấy chuyện nguy hiểm này nữa.”

Nếu dám bỏ lại hắn tự ý hành động, đừng trách hắn nhẫn tâm, hắn nhất định cho nàng nếm uy thế Tề vương.

Lửa giận hừng hực khiến mắt hắn vô cùng dễ sợ.

Tô Mạt vội gật đầu: “Mau, bắt Vu Hận sinh nhanh. Hắn trúng thuốc mê của muội, không thoát được.”

Hoàng Phủ Cẩn lấy một xâu dạ minh châu ném qua, bóng tối bị đẩy lùi nhưng nửa bóng Vu Hận Sinh cũng không thấy.

“ Hắn trốn rồi!”

Tô Mạt ảo não: “ Koong lẽ thuốc của muội chưa đủ mạnh? Nhưng nếu ra nhiều
quá lại sợ hắn phát hiện. Nhưng mà thuốc này đủ hạ gục 5 đầu trâu mà.”

Hoàng Phủ Cẩn huýt sáo, lập tức, tiếng A Lí truyền tới: “ Vương gia!”

Hoàng Phủ Cẩn trầm giọng: “ Đốt đuốc, dẫn người lục soát toàn bộ mọi ngóc ngách, ai chống cự, giết không tha!”

A Lí vâng lệnh, dẫn người lục soát, năm người một tổ, lục tung Dã Kê.

Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt ra khỏi sơn động, lúc này quan binh hầu như đã làm chủ toàn bộ Dã Kê.

Trịnh Vinh dẫn người đến báo với Hoàng Phủ Cẩn, Hải Nhất Đao cùng một số
đương gia bị bắt, Hắc tháp hán tử bỏ trốn, đám người tập kích Tô Trì
cũng không thấy tăm hơi. Một số đầu hàng, một số chết trận, Dã Kê căn
bản bị quét sạch.

Tô Mạt muốn Hoàng Phủ Cẩn thả mình xuống, cứ để như vầy nhất định bị người cười nhạo.

Hoàng Phủ Cẩn rũ mắt, đổi tư thế ôm để nàng ngồi lên khuỷu tay chứ nhất định không buông.

Mặt Tô Mạt đỏ rực nhưng đành chịu, chỉ có thể ôm cổ hắn, nói với Trịnh
Vinh: “Trịnh Thiên tổng, phiền ngài dẫn người lục soát kĩ các sơn động.”

Trịnh Vinh lãnh mệnh đi ngay.

Thấy mọi người đi hết, Tô Mạt lấy long cười với Hoàng Phủ Cẩn: “ Tĩnh điện
hạ, không ngờ tiêu diệt Dã Kê thuận lợi hơn tường tượng nha!”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng vào lòng, run giọng nói:“Nha đầu xấu xa, sau này, khi nào luyện thành Thiên thủ quan âm rồi mới được chạy loạn, bằng không, tuyệt đối không làm mấy chuyện nguy hiểm này nữa.”Nếu dám bỏ lại hắn tự ý hành động, đừng trách hắn nhẫn tâm, hắn nhất định cho nàng nếm uy thế Tề vương.Lửa giận hừng hực khiến mắt hắn vô cùng dễ sợ.Tô Mạt vội gật đầu: “Mau, bắt Vu Hận sinh nhanh. Hắn trúng thuốc mê của muội, không thoát được.”Hoàng Phủ Cẩn lấy một xâu dạ minh châu ném qua, bóng tối bị đẩy lùi nhưng nửa bóng Vu Hận Sinh cũng không thấy.“ Hắn trốn rồi!”Tô Mạt ảo não: “ Koong lẽ thuốc của muội chưa đủ mạnh? Nhưng nếu ra nhiều quá lại sợ hắn phát hiện. Nhưng mà thuốc này đủ hạ gục 5 đầu trâu mà.”Hoàng Phủ Cẩn huýt sáo, lập tức, tiếng A Lí truyền tới: “ Vương gia!”Hoàng Phủ Cẩn trầm giọng: “ Đốt đuốc, dẫn người lục soát toàn bộ mọi ngóc ngách, ai chống cự, giết không tha!”A Lí vâng lệnh, dẫn người lục soát, năm người một tổ, lục tung Dã Kê.Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt ra khỏi sơn động, lúc này quan binh hầu như đã làm chủ toàn bộ Dã Kê.Trịnh Vinh dẫn người đến báo với Hoàng Phủ Cẩn, Hải Nhất Đao cùng một số đương gia bị bắt, Hắc tháp hán tử bỏ trốn, đám người tập kích Tô Trì cũng không thấy tăm hơi. Một số đầu hàng, một số chết trận, Dã Kê căn bản bị quét sạch.Tô Mạt muốn Hoàng Phủ Cẩn thả mình xuống, cứ để như vầy nhất định bị người cười nhạo.Hoàng Phủ Cẩn rũ mắt, đổi tư thế ôm để nàng ngồi lên khuỷu tay chứ nhất định không buông.Mặt Tô Mạt đỏ rực nhưng đành chịu, chỉ có thể ôm cổ hắn, nói với Trịnh Vinh: “Trịnh Thiên tổng, phiền ngài dẫn người lục soát kĩ các sơn động.”Trịnh Vinh lãnh mệnh đi ngay.Thấy mọi người đi hết, Tô Mạt lấy long cười với Hoàng Phủ Cẩn: “ Tĩnh điện hạ, không ngờ tiêu diệt Dã Kê thuận lợi hơn tường tượng nha!”

Chương 1295: Thu phục Dã Kê 01