Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1296: Thu phục Dã Kê 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng, dễ dàng sao? Sao hắn lại thấy còn khó hơn là lấy cứng đối cứng đây?Nàng giả trang Trịnh muội lên núi, một chút sai lầm là mất mạng ngay.Từ núi Hắc Hổ, ngồi lên dây thừng mà qua, nàng có từng nghĩ, chỉ cần đứt dây một cái là hắn sẽ không thể gặp lại nàng?Bọn họ thừa lúc trời tối leo núi, lỡ trợt chân không phải dâng mạng?Ở trong sơn động, nếu không phải nàng chuẩn bị đầy đủ, đeo cái bao tay, vậy nàng còn đứng đây cười được không?Nha đầu này, vậy mà còn nói dễ. Nàng không biết hắn kinh sợ đến cỡ nào sao? Nha đầu xấu xa này. Hắn phải tính đủ cả vốn lẫn lời với nàng mới được.Suốt hai ngày lục tung sơn động, ngoại trừ tìm thấy một ít lương thực, vàng bạc cùng một mớ vũ khí rách nát ra, đừng nói người, cả nửa con chuột cũng không bắt được.Ngày sáu tháng sáu, Hoàng Phủ Cẩn tuyên bố, quan phủ đã hoàn toàn làm chủ Dã Kê. Núi Hắc Hổ có công hỗ trợ, đám người Lưu Hắc Hổ cũng không làm gì quá phận, hắn sẽ cùng ngũ hoàng tử thượng tấu lên triều đình, chấp nhận cho họ lập trại Hắc Hổ, cởi bỏ ác danh thổ phỉ.Vu Hận Sinh cùng toàn bộ thủ hạ hoàn toàn biến mất, quan binh mất thời gian lớn truy lùng nhưng không có kết quả, đành bỏ cuộc.Quan phủ giải phóng Dã kê, cho phép dân chúng đến thăm, ăn mừng.Hoàng Phủ Cẩn lệnh Tạ tuần phủ tập hợp thợ đá, cho họ sửa đường lên Dã Kê, mở rộng hơn nửa thước.Nói đến Hoàng Phủ Giác, hắn đi Tô Châu giải quyết sự tình xong liền cho người vận chuyển trang hoa để kiên long long bào về kinh, còn mình thì quay lại Lai Châu.“Nhị ca, chỉ cần huynh ra tay, việc gì cũng hoàn thành mĩ mãn.” Hoàng Phủ Giác thật lòng khâm phục, thốt.Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Lần này là công của Mạt nhi.”Hoàng Phủ Quyết nhìn Tô Mạt, mới mấy ngày không thấy, hình như nàng càng thành thục hơn xưa, ánh mắt thêm phần anh khí.Tô Mạt cười: “Ngũ Ca, huynh tính đi chức tạo cục ở Tô Châu trước hay giải Hải Nhất Đao về kinh trước?”Biết nàng cười mình, Hoàng Phủ Giác cũng không để bụng, cười cười: “Dĩ nhiên hồi kinh dâng lễ mừng cho phụ hoàng, sau đó mới về Tô Châu., còn mọi người?"- " Bọn muội đã xin hoàng thượng đến bái phỏng Trầm lão tiên sinh .”
Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng, dễ dàng sao? Sao hắn lại thấy còn khó hơn là lấy cứng đối cứng đây?
Nàng giả trang Trịnh muội lên núi, một chút sai lầm là mất mạng ngay.
Từ núi Hắc Hổ, ngồi lên dây thừng mà qua, nàng có từng nghĩ, chỉ cần đứt dây một cái là hắn sẽ không thể gặp lại nàng?
Bọn họ thừa lúc trời tối leo núi, lỡ trợt chân không phải dâng mạng?
Ở trong sơn động, nếu không phải nàng chuẩn bị đầy đủ, đeo cái bao tay, vậy nàng còn đứng đây cười được không?
Nha đầu này, vậy mà còn nói dễ. Nàng không biết hắn kinh sợ đến cỡ nào sao? Nha đầu xấu xa này. Hắn phải tính đủ cả vốn lẫn lời với nàng mới được.
Suốt hai ngày lục tung sơn động, ngoại trừ tìm thấy một ít lương thực, vàng
bạc cùng một mớ vũ khí rách nát ra, đừng nói người, cả nửa con chuột
cũng không bắt được.
Ngày sáu tháng sáu, Hoàng Phủ Cẩn tuyên bố,
quan phủ đã hoàn toàn làm chủ Dã Kê. Núi Hắc Hổ có công hỗ trợ, đám
người Lưu Hắc Hổ cũng không làm gì quá phận, hắn sẽ cùng ngũ hoàng tử
thượng tấu lên triều đình, chấp nhận cho họ lập trại Hắc Hổ, cởi bỏ ác
danh thổ phỉ.
Vu Hận Sinh cùng toàn bộ thủ hạ hoàn toàn biến mất, quan binh mất thời gian lớn truy lùng nhưng không có kết quả, đành bỏ cuộc.
Quan phủ giải phóng Dã kê, cho phép dân chúng đến thăm, ăn mừng.
Hoàng Phủ Cẩn lệnh Tạ tuần phủ tập hợp thợ đá, cho họ sửa đường lên Dã Kê, mở rộng hơn nửa thước.
Nói đến Hoàng Phủ Giác, hắn đi Tô Châu giải quyết sự tình xong liền cho
người vận chuyển trang hoa để kiên long long bào về kinh, còn mình thì
quay lại Lai Châu.
“Nhị ca, chỉ cần huynh ra tay, việc gì cũng hoàn thành mĩ mãn.” Hoàng Phủ Giác thật lòng khâm phục, thốt.
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Lần này là công của Mạt nhi.”
Hoàng Phủ Quyết nhìn Tô Mạt, mới mấy ngày không thấy, hình như nàng càng thành thục hơn xưa, ánh mắt thêm phần anh khí.
Tô Mạt cười: “Ngũ Ca, huynh tính đi chức tạo cục ở Tô Châu trước hay giải Hải Nhất Đao về kinh trước?”
Biết nàng cười mình, Hoàng Phủ Giác cũng không để bụng, cười cười: “Dĩ
nhiên hồi kinh dâng lễ mừng cho phụ hoàng, sau đó mới về Tô Châu., còn
mọi người?"
- " Bọn muội đã xin hoàng thượng đến bái phỏng Trầm lão tiên sinh .”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng, dễ dàng sao? Sao hắn lại thấy còn khó hơn là lấy cứng đối cứng đây?Nàng giả trang Trịnh muội lên núi, một chút sai lầm là mất mạng ngay.Từ núi Hắc Hổ, ngồi lên dây thừng mà qua, nàng có từng nghĩ, chỉ cần đứt dây một cái là hắn sẽ không thể gặp lại nàng?Bọn họ thừa lúc trời tối leo núi, lỡ trợt chân không phải dâng mạng?Ở trong sơn động, nếu không phải nàng chuẩn bị đầy đủ, đeo cái bao tay, vậy nàng còn đứng đây cười được không?Nha đầu này, vậy mà còn nói dễ. Nàng không biết hắn kinh sợ đến cỡ nào sao? Nha đầu xấu xa này. Hắn phải tính đủ cả vốn lẫn lời với nàng mới được.Suốt hai ngày lục tung sơn động, ngoại trừ tìm thấy một ít lương thực, vàng bạc cùng một mớ vũ khí rách nát ra, đừng nói người, cả nửa con chuột cũng không bắt được.Ngày sáu tháng sáu, Hoàng Phủ Cẩn tuyên bố, quan phủ đã hoàn toàn làm chủ Dã Kê. Núi Hắc Hổ có công hỗ trợ, đám người Lưu Hắc Hổ cũng không làm gì quá phận, hắn sẽ cùng ngũ hoàng tử thượng tấu lên triều đình, chấp nhận cho họ lập trại Hắc Hổ, cởi bỏ ác danh thổ phỉ.Vu Hận Sinh cùng toàn bộ thủ hạ hoàn toàn biến mất, quan binh mất thời gian lớn truy lùng nhưng không có kết quả, đành bỏ cuộc.Quan phủ giải phóng Dã kê, cho phép dân chúng đến thăm, ăn mừng.Hoàng Phủ Cẩn lệnh Tạ tuần phủ tập hợp thợ đá, cho họ sửa đường lên Dã Kê, mở rộng hơn nửa thước.Nói đến Hoàng Phủ Giác, hắn đi Tô Châu giải quyết sự tình xong liền cho người vận chuyển trang hoa để kiên long long bào về kinh, còn mình thì quay lại Lai Châu.“Nhị ca, chỉ cần huynh ra tay, việc gì cũng hoàn thành mĩ mãn.” Hoàng Phủ Giác thật lòng khâm phục, thốt.Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Lần này là công của Mạt nhi.”Hoàng Phủ Quyết nhìn Tô Mạt, mới mấy ngày không thấy, hình như nàng càng thành thục hơn xưa, ánh mắt thêm phần anh khí.Tô Mạt cười: “Ngũ Ca, huynh tính đi chức tạo cục ở Tô Châu trước hay giải Hải Nhất Đao về kinh trước?”Biết nàng cười mình, Hoàng Phủ Giác cũng không để bụng, cười cười: “Dĩ nhiên hồi kinh dâng lễ mừng cho phụ hoàng, sau đó mới về Tô Châu., còn mọi người?"- " Bọn muội đã xin hoàng thượng đến bái phỏng Trầm lão tiên sinh .”