Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1302: Biến cố phát sinh: Tra hỏi Tô Văn Nhi 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lão phu nhân ôm nàng, nhẹ giọng nói:“Đừng khóc, đây là số mạng của các con, qua khỏi tai nạn sẽ có điềm may. Con phải kiên cường, nếu con lựa chọn ở bên nó thì phải cố mà cứng rắn, có biết không?”Lão phu nhân một bên an ủi cháu, một bên lại nhớ tới Mạt nhi, nha đầu kia sao tới giờ còn chưa về?An ủi một lúc, lão phu nhân sai Trương ma ma đưa nàng trở về, lại sai Tô Hinh Nhi qua ở cùng để nàng khuây khỏa.Sau đó, bà qua tây viện thăm Hỉ Thước với tiểu thiếu gia.Hỉ Thước bị sẩy thai, sinh nở lại không thuận lợi nên sức khỏe cùng tinh thần không tốt. Lão phu nhân phân phó nha đầu cùng vài bà tử tin cây chăm sóc, giúp nàng mau bình phục.Tiểu thiếu gia nhỏ xíu như một con mèo nhỏ được hai bà vú sạch sẽ do chỉnh tay lão phu nhân chọn chăm sóc.Thấy bà tới, Tô Nhân Vũ vội ra đón, dẫn bà tới thư phòng. Sau đó, hai mẹ con cho lui tất cả người hầu, bà hỏi: “ Chuyện của Tần công tử, con thấy sao?”Từ lúc Tô Nhân Vũ thăng chức tới giờ, công việc quấn thân, từ chuyện nhà tới chuyện triều đình, chuyện nào cũng làm ông ăn ngủ không yên, việc nối tiếp việc, càng về sau càng rối rắm, càng hung hiểm, mới thời gian ngắn mà cả con người phờ phạc, ông chỉ còn cách cắn răng chống đỡ, vì quanh ông còn lắm những người cần bảo bọc.Vẻ mặt Tô Nhân Vũ tối tăm: “Mẫu thân, chuyện này không bình thường. Tần Nguyên Quân đứa nhỏ này làm người chính trực, chuyện giành kĩ nữ rồi bị đánh là bình thường, nhưng mà là bình thường với mấy tên ăn chơi trác táng kìa, chứ với nó lại không thong. Con thấy có thể là do những kẻ ghen ghét Tô gia chúng ta ra tay.”Lão phu nhân nhìn hắn:“Con có nghí tới chuyện này có quan hệ tới đông cung?”Tô Nhân Vũ mơ hồ hỏi:“Mẫu thân, chuyện này có quan hệ gì với đông cung?”Lão phu nhân thở dài, chuyện mấy đứa con trong nhà sao hắn lại vô tâm tới vậy?
Lão phu nhân ôm nàng,
nhẹ giọng nói:“Đừng khóc, đây là số mạng của các con, qua khỏi tai nạn
sẽ có điềm may. Con phải kiên cường, nếu con lựa chọn ở bên nó thì phải
cố mà cứng rắn, có biết không?”
Lão phu nhân một bên an ủi cháu, một bên lại nhớ tới Mạt nhi, nha đầu kia sao tới giờ còn chưa về?
An ủi một lúc, lão phu nhân sai Trương ma ma đưa nàng trở về, lại sai Tô
Hinh Nhi qua ở cùng để nàng khuây khỏa.Sau đó, bà qua tây viện thăm Hỉ
Thước với tiểu thiếu gia.
Hỉ Thước bị sẩy thai, sinh nở lại không
thuận lợi nên sức khỏe cùng tinh thần không tốt. Lão phu nhân phân phó
nha đầu cùng vài bà tử tin cây chăm sóc, giúp nàng mau bình phục.
Tiểu thiếu gia nhỏ xíu như một con mèo nhỏ được hai bà vú sạch sẽ do chỉnh tay lão phu nhân chọn chăm sóc.
Thấy bà tới, Tô Nhân Vũ vội ra đón, dẫn bà tới thư phòng. Sau đó, hai mẹ con cho lui tất cả người hầu, bà hỏi: “ Chuyện của Tần công tử, con thấy
sao?”
Từ lúc Tô Nhân Vũ thăng chức tới giờ, công việc quấn thân,
từ chuyện nhà tới chuyện triều đình, chuyện nào cũng làm ông ăn ngủ
không yên, việc nối tiếp việc, càng về sau càng rối rắm, càng hung hiểm, mới thời gian ngắn mà cả con người phờ phạc, ông chỉ còn cách cắn răng chống đỡ, vì quanh ông còn lắm những người cần bảo bọc.
Vẻ mặt
Tô Nhân Vũ tối tăm: “Mẫu thân, chuyện này không bình thường. Tần Nguyên
Quân đứa nhỏ này làm người chính trực, chuyện giành kĩ nữ rồi bị đánh là bình thường, nhưng mà là bình thường với mấy tên ăn chơi trác táng kìa, chứ với nó lại không thong. Con thấy có thể là do những kẻ ghen ghét Tô gia chúng ta ra tay.”
Lão phu nhân nhìn hắn:“Con có nghí tới chuyện này có quan hệ tới đông cung?”
Tô Nhân Vũ mơ hồ hỏi:“Mẫu thân, chuyện này có quan hệ gì với đông cung?”
Lão phu nhân thở dài, chuyện mấy đứa con trong nhà sao hắn lại vô tâm tới vậy?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lão phu nhân ôm nàng, nhẹ giọng nói:“Đừng khóc, đây là số mạng của các con, qua khỏi tai nạn sẽ có điềm may. Con phải kiên cường, nếu con lựa chọn ở bên nó thì phải cố mà cứng rắn, có biết không?”Lão phu nhân một bên an ủi cháu, một bên lại nhớ tới Mạt nhi, nha đầu kia sao tới giờ còn chưa về?An ủi một lúc, lão phu nhân sai Trương ma ma đưa nàng trở về, lại sai Tô Hinh Nhi qua ở cùng để nàng khuây khỏa.Sau đó, bà qua tây viện thăm Hỉ Thước với tiểu thiếu gia.Hỉ Thước bị sẩy thai, sinh nở lại không thuận lợi nên sức khỏe cùng tinh thần không tốt. Lão phu nhân phân phó nha đầu cùng vài bà tử tin cây chăm sóc, giúp nàng mau bình phục.Tiểu thiếu gia nhỏ xíu như một con mèo nhỏ được hai bà vú sạch sẽ do chỉnh tay lão phu nhân chọn chăm sóc.Thấy bà tới, Tô Nhân Vũ vội ra đón, dẫn bà tới thư phòng. Sau đó, hai mẹ con cho lui tất cả người hầu, bà hỏi: “ Chuyện của Tần công tử, con thấy sao?”Từ lúc Tô Nhân Vũ thăng chức tới giờ, công việc quấn thân, từ chuyện nhà tới chuyện triều đình, chuyện nào cũng làm ông ăn ngủ không yên, việc nối tiếp việc, càng về sau càng rối rắm, càng hung hiểm, mới thời gian ngắn mà cả con người phờ phạc, ông chỉ còn cách cắn răng chống đỡ, vì quanh ông còn lắm những người cần bảo bọc.Vẻ mặt Tô Nhân Vũ tối tăm: “Mẫu thân, chuyện này không bình thường. Tần Nguyên Quân đứa nhỏ này làm người chính trực, chuyện giành kĩ nữ rồi bị đánh là bình thường, nhưng mà là bình thường với mấy tên ăn chơi trác táng kìa, chứ với nó lại không thong. Con thấy có thể là do những kẻ ghen ghét Tô gia chúng ta ra tay.”Lão phu nhân nhìn hắn:“Con có nghí tới chuyện này có quan hệ tới đông cung?”Tô Nhân Vũ mơ hồ hỏi:“Mẫu thân, chuyện này có quan hệ gì với đông cung?”Lão phu nhân thở dài, chuyện mấy đứa con trong nhà sao hắn lại vô tâm tới vậy?