Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1303: Biến cố phát sinh: Tra hỏi Tô Văn Nhi 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cũng không trách hắn, hàng năm lo việc ngoài, chuyện con cái trong nhà làm sao nắm hết.Bà liền đem chuyện của thái tử và đâị tiểu thư kể lại toàn bộ.Tô Nhân Vũ cả kinh thiếu chút nữa vỗ bàn, nhớ lại thái độ, lời nói, cử chỉ, hành động của thái tử lần lượt xâu chuỗi lại, dần dần hiểu ra: “ Không lẽ hắn còn tơ tưởng Nhu nhi? Hắn đã có hôn sự với Tả tiểu thư rồi.”Trước kia, ông cảm thấy đám người hoàng quý phi muốn cưới Nhu nhi cho thái tử, mục đích là muốn mượn thế lực Tô gia nên ông đã tram phương ngàn kế chứng minh lòng trung với hoàng đế, trung với thiên tử sau này mới tránh thoát một kiếp, tránh cho con mình rơi vào hoàng cung sâu độc.Không lẽ thái tử làm vậy vì dã tâm không đạt được? Nhưng hắn có Tả tiểu thư rồi, nàng là chính tay bệ hạ chọn cho hắn…Lúc trước, mẫu thân từng nói, nữ nhi gả vào hoàng cung không một ngày bình thản, bà không muốn Nhu nhi chịu khổ, kiếm một nhà môn đăng hộ đối gả đi tốt hơn nhiều, cũng tránh được sự thanh giành giữa cá hoàng tử, tránh tai họa cho Tô gia. Ông đương nhiên đồng ý.Lại nghe lão phu nhân buồn bực tiếp tục nói:“Lần nào thái tử tìm Nhu nhi đều bị nó kiếm cớ tránh mặt. Từ ngày thái tử có hôn ước với Tả tiểu thư, Nhu nhi đã hoàn toàn chết tâm với hắn nhưng không hiểu sao hắn cứ dây dưa không dứt. Một bên dựa vào Tẩ gia, một bên cũng không muốn buông ra. Ta đoán, hình như hắn muốn cưới Tả tiểu thư làm thái tử phi, Nhu nhi nhà chúng ta làm lương đệ.”Tô Nhân Vũ tái mặt: “ Không được!”Con gái của ông, bất kì đứa nào cũng nhất quyết không làm thiếp.“Con sẽ đề cập chuyện này với bệ hạ.” Ông chậm rãi ngồi xuông, vẻ mặt ngưng trọng nói.Lão phu nhân gật đầu: “ Chúng ta cũng cần tìm danh y, mau làm cho Quân nhi hồi phục.”Ánh nến từng giọt từng giọt rơi xuống. Lão phu nhân mệt mỏi: “ Chuyện hỉ Thước ta đã điều tra xong, là chuyện tốt ả kia làm, ả sai người động tay động chân, bỏ thêm thuốc sẩy thai vào thức ăn của hỉ Thước. cũng may Hỉ Thước chỉ mới ăn mấy miếng, nếu không mẹ con đều khó giữ.”Tô Nhân Vũ nắm chặt tay, sắc mặt lạnh lẽo.Lão phu nhân lại nói:“Tìm thời gian mới than gia với trưởng công chúa tới, hỏi họ tính sao, hoặc là dẫn ả trở về, hoặc…”
Cũng không trách hắn, hàng năm lo việc ngoài, chuyện con cái trong nhà làm sao nắm hết.
Bà liền đem chuyện của thái tử và đâị tiểu thư kể lại toàn bộ.
Tô Nhân Vũ cả kinh thiếu chút nữa vỗ bàn, nhớ lại thái độ, lời nói, cử
chỉ, hành động của thái tử lần lượt xâu chuỗi lại, dần dần hiểu ra: “
Không lẽ hắn còn tơ tưởng Nhu nhi? Hắn đã có hôn sự với Tả tiểu thư
rồi.”
Trước kia, ông cảm thấy đám người hoàng quý phi muốn cưới
Nhu nhi cho thái tử, mục đích là muốn mượn thế lực Tô gia nên ông đã
tram phương ngàn kế chứng minh lòng trung với hoàng đế, trung với thiên
tử sau này mới tránh thoát một kiếp, tránh cho con mình rơi vào hoàng
cung sâu độc.
Không lẽ thái tử làm vậy vì dã tâm không đạt được? Nhưng hắn có Tả tiểu thư rồi, nàng là chính tay bệ hạ chọn cho hắn…
Lúc trước, mẫu thân từng nói, nữ nhi gả vào hoàng cung không một ngày bình
thản, bà không muốn Nhu nhi chịu khổ, kiếm một nhà môn đăng hộ đối gả đi tốt hơn nhiều, cũng tránh được sự thanh giành giữa cá hoàng tử, tránh
tai họa cho Tô gia. Ông đương nhiên đồng ý.
Lại nghe lão phu nhân buồn bực tiếp tục nói:“Lần nào thái tử tìm Nhu nhi đều bị nó kiếm cớ
tránh mặt. Từ ngày thái tử có hôn ước với Tả tiểu thư, Nhu nhi đã hoàn
toàn chết tâm với hắn nhưng không hiểu sao hắn cứ dây dưa không dứt. Một bên dựa vào Tẩ gia, một bên cũng không muốn buông ra. Ta đoán, hình như hắn muốn cưới Tả tiểu thư làm thái tử phi, Nhu nhi nhà chúng ta làm
lương đệ.”
Tô Nhân Vũ tái mặt: “ Không được!”
Con gái của ông, bất kì đứa nào cũng nhất quyết không làm thiếp.
“Con sẽ đề cập chuyện này với bệ hạ.” Ông chậm rãi ngồi xuông, vẻ mặt ngưng trọng nói.
Lão phu nhân gật đầu: “ Chúng ta cũng cần tìm danh y, mau làm cho Quân nhi hồi phục.”
Ánh nến từng giọt từng giọt rơi xuống. Lão phu nhân mệt mỏi: “ Chuyện hỉ
Thước ta đã điều tra xong, là chuyện tốt ả kia làm, ả sai người động tay động chân, bỏ thêm thuốc sẩy thai vào thức ăn của hỉ Thước. cũng may Hỉ Thước chỉ mới ăn mấy miếng, nếu không mẹ con đều khó giữ.”
Tô Nhân Vũ nắm chặt tay, sắc mặt lạnh lẽo.
Lão phu nhân lại nói:“Tìm thời gian mới than gia với trưởng công chúa tới, hỏi họ tính sao, hoặc là dẫn ả trở về, hoặc…”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cũng không trách hắn, hàng năm lo việc ngoài, chuyện con cái trong nhà làm sao nắm hết.Bà liền đem chuyện của thái tử và đâị tiểu thư kể lại toàn bộ.Tô Nhân Vũ cả kinh thiếu chút nữa vỗ bàn, nhớ lại thái độ, lời nói, cử chỉ, hành động của thái tử lần lượt xâu chuỗi lại, dần dần hiểu ra: “ Không lẽ hắn còn tơ tưởng Nhu nhi? Hắn đã có hôn sự với Tả tiểu thư rồi.”Trước kia, ông cảm thấy đám người hoàng quý phi muốn cưới Nhu nhi cho thái tử, mục đích là muốn mượn thế lực Tô gia nên ông đã tram phương ngàn kế chứng minh lòng trung với hoàng đế, trung với thiên tử sau này mới tránh thoát một kiếp, tránh cho con mình rơi vào hoàng cung sâu độc.Không lẽ thái tử làm vậy vì dã tâm không đạt được? Nhưng hắn có Tả tiểu thư rồi, nàng là chính tay bệ hạ chọn cho hắn…Lúc trước, mẫu thân từng nói, nữ nhi gả vào hoàng cung không một ngày bình thản, bà không muốn Nhu nhi chịu khổ, kiếm một nhà môn đăng hộ đối gả đi tốt hơn nhiều, cũng tránh được sự thanh giành giữa cá hoàng tử, tránh tai họa cho Tô gia. Ông đương nhiên đồng ý.Lại nghe lão phu nhân buồn bực tiếp tục nói:“Lần nào thái tử tìm Nhu nhi đều bị nó kiếm cớ tránh mặt. Từ ngày thái tử có hôn ước với Tả tiểu thư, Nhu nhi đã hoàn toàn chết tâm với hắn nhưng không hiểu sao hắn cứ dây dưa không dứt. Một bên dựa vào Tẩ gia, một bên cũng không muốn buông ra. Ta đoán, hình như hắn muốn cưới Tả tiểu thư làm thái tử phi, Nhu nhi nhà chúng ta làm lương đệ.”Tô Nhân Vũ tái mặt: “ Không được!”Con gái của ông, bất kì đứa nào cũng nhất quyết không làm thiếp.“Con sẽ đề cập chuyện này với bệ hạ.” Ông chậm rãi ngồi xuông, vẻ mặt ngưng trọng nói.Lão phu nhân gật đầu: “ Chúng ta cũng cần tìm danh y, mau làm cho Quân nhi hồi phục.”Ánh nến từng giọt từng giọt rơi xuống. Lão phu nhân mệt mỏi: “ Chuyện hỉ Thước ta đã điều tra xong, là chuyện tốt ả kia làm, ả sai người động tay động chân, bỏ thêm thuốc sẩy thai vào thức ăn của hỉ Thước. cũng may Hỉ Thước chỉ mới ăn mấy miếng, nếu không mẹ con đều khó giữ.”Tô Nhân Vũ nắm chặt tay, sắc mặt lạnh lẽo.Lão phu nhân lại nói:“Tìm thời gian mới than gia với trưởng công chúa tới, hỏi họ tính sao, hoặc là dẫn ả trở về, hoặc…”