Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1343: Lưu Niên mất, bi thương như nước 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Diệp Tri Vân ngồi yên một chỗ, nét mặt âm trầm. Vết sẹo trên mặt càng dữ tợn.Lưu Vân vẻ ngoài bình tĩnh nhưng sâu trong mắt là bi thương cũng cực.Hai mắt Lưu Hỏa vừa đỏ vừa sung, nhìn là biết khóc rất nhiều.Tô Mạt ngồi bên cạnh Diệp Tri Vân, tựa đầu vào vai ông ta: “Diệp bá, là người cho phép Lưu Niên đi bảo vệ hoàng đế, giờ hắn mất, chắc người buồn lắm.”Diệp Tri Vân Im lặng hệt như một pho tượng, sau một lúc lâu, mới mở miệng:“Hắn đáng chết, nhưng không thể đột nhiên mà chết, ít nhất triều đình không thể loạn. Tuy hắn thật đáng chết, nhưng hắn cai trị thiên hạ này cũng không tệ lắm. Ngay cả...... Hoàng hậu đều … không bằng, ai giết hắn chết ta không quan tâm nhưng cần phải khiến cho thiên hạ không loạn, cần phải có một lực lượng cân bằng khác lên thay. Dân chúng.. không có tội. Gã .. mới đáng chết vạn lần.”Hận chết hắn , lại còn sai đệ tử yêu quý của mình đi bảo vệ hắn.Diệp Tri Vân không biết mình hận hoàng đế , hay là hận chính mình .Hận đã mấy chục năm nay lại cứ như mới ngày hôm qua.Tô Mạt vỗ vai hắn, ôm hắn: “ Diệp bá, người làm đúng. Nếu là con, con cũng sẽ làm như vậy.”Trước đây, nàng không có chút tình cảm gỉ với chỗ này, nhưng còn bây giờ…Nàng có gia đình, có bè bạn, nếu thiên hạ đại loạn, nhưng thứ đó cũng sẽ đảo lộn.Hai hằng nước mắt Diệp Tri Vân chảy dài:“Là ta vô dụng, không thể bảo vệ nàng ấy, không bảo vệ được bọn họ.”Tô Mạt nhẹ an ủi : “ Ngài không cần tự trách , tất cả đều trôi qua rồi, người biết không? Kỳ thật, người chết, cũng không phải thật sự đã chết, bất quá là biến mất khỏi thế giới này mà thôi. Có lẽ, họ đã đi tới một thế giới khác, quên đi quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.”Diệp Tri Vân nhìn nàng, môi run run: “ Con người, thật sự có thể luân hồi sao?”Tô Mạt gật đầu: “ Thật. Mỗi người khi sinh ra đều có một sứ mệnh. Khi hoàng thành xong sứ mệnh đó, họ sẽ rời đi, trong mắt chúng ta lại tưởng rằng họ đã chết.”Diệp Tri Vân dần dần an tĩnh lại, hắn đột nhiên cười rộ lên, xoa xoa nước mắt:“Ai, để ngươi chê cười.”Nhiều năm như vậy, hắn luôn cắn răng chịu đựng, giờ lại khóc như đứa con nít, đúng là xấu hổ mà.

Diệp Tri Vân ngồi yên một chỗ, nét mặt âm trầm. Vết sẹo trên mặt càng dữ tợn.

Lưu Vân vẻ ngoài bình tĩnh nhưng sâu trong mắt là bi thương cũng cực.

Hai mắt Lưu Hỏa vừa đỏ vừa sung, nhìn là biết khóc rất nhiều.

Tô Mạt ngồi bên cạnh Diệp Tri Vân, tựa đầu vào vai ông ta: “Diệp bá, là
người cho phép Lưu Niên đi bảo vệ hoàng đế, giờ hắn mất, chắc người buồn lắm.”

Diệp Tri Vân Im lặng hệt như một pho tượng, sau một lúc
lâu, mới mở miệng:“Hắn đáng chết, nhưng không thể đột nhiên mà chết, ít
nhất triều đình không thể loạn. Tuy hắn thật đáng chết, nhưng hắn cai
trị thiên hạ này cũng không tệ lắm. Ngay cả...... Hoàng hậu đều … không
bằng, ai giết hắn chết ta không quan tâm nhưng cần phải khiến cho thiên
hạ không loạn, cần phải có một lực lượng cân bằng khác lên thay. Dân
chúng.. không có tội. Gã .. mới đáng chết vạn lần.”

Hận chết hắn , lại còn sai đệ tử yêu quý của mình đi bảo vệ hắn.

Diệp Tri Vân không biết mình hận hoàng đế , hay là hận chính mình .

Hận đã mấy chục năm nay lại cứ như mới ngày hôm qua.

Tô Mạt vỗ vai hắn, ôm hắn: “ Diệp bá, người làm đúng. Nếu là con, con cũng sẽ làm như vậy.”

Trước đây, nàng không có chút tình cảm gỉ với chỗ này, nhưng còn bây giờ…

Nàng có gia đình, có bè bạn, nếu thiên hạ đại loạn, nhưng thứ đó cũng sẽ đảo lộn.

Hai hằng nước mắt Diệp Tri Vân chảy dài:“Là ta vô dụng, không thể bảo vệ nàng ấy, không bảo vệ được bọn họ.”

Tô Mạt nhẹ an ủi : “ Ngài không cần tự trách , tất cả đều trôi qua rồi,
người biết không? Kỳ thật, người chết, cũng không phải thật sự đã chết,
bất quá là biến mất khỏi thế giới này mà thôi. Có lẽ, họ đã đi tới một
thế giới khác, quên đi quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.”

Diệp Tri Vân nhìn nàng, môi run run: “ Con người, thật sự có thể luân hồi sao?”

Tô Mạt gật đầu: “ Thật. Mỗi người khi sinh ra đều có một sứ mệnh. Khi
hoàng thành xong sứ mệnh đó, họ sẽ rời đi, trong mắt chúng ta lại tưởng
rằng họ đã chết.”

Diệp Tri Vân dần dần an tĩnh lại, hắn đột nhiên cười rộ lên, xoa xoa nước mắt:“Ai, để ngươi chê cười.”

Nhiều năm như vậy, hắn luôn cắn răng chịu đựng, giờ lại khóc như đứa con nít, đúng là xấu hổ mà.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Diệp Tri Vân ngồi yên một chỗ, nét mặt âm trầm. Vết sẹo trên mặt càng dữ tợn.Lưu Vân vẻ ngoài bình tĩnh nhưng sâu trong mắt là bi thương cũng cực.Hai mắt Lưu Hỏa vừa đỏ vừa sung, nhìn là biết khóc rất nhiều.Tô Mạt ngồi bên cạnh Diệp Tri Vân, tựa đầu vào vai ông ta: “Diệp bá, là người cho phép Lưu Niên đi bảo vệ hoàng đế, giờ hắn mất, chắc người buồn lắm.”Diệp Tri Vân Im lặng hệt như một pho tượng, sau một lúc lâu, mới mở miệng:“Hắn đáng chết, nhưng không thể đột nhiên mà chết, ít nhất triều đình không thể loạn. Tuy hắn thật đáng chết, nhưng hắn cai trị thiên hạ này cũng không tệ lắm. Ngay cả...... Hoàng hậu đều … không bằng, ai giết hắn chết ta không quan tâm nhưng cần phải khiến cho thiên hạ không loạn, cần phải có một lực lượng cân bằng khác lên thay. Dân chúng.. không có tội. Gã .. mới đáng chết vạn lần.”Hận chết hắn , lại còn sai đệ tử yêu quý của mình đi bảo vệ hắn.Diệp Tri Vân không biết mình hận hoàng đế , hay là hận chính mình .Hận đã mấy chục năm nay lại cứ như mới ngày hôm qua.Tô Mạt vỗ vai hắn, ôm hắn: “ Diệp bá, người làm đúng. Nếu là con, con cũng sẽ làm như vậy.”Trước đây, nàng không có chút tình cảm gỉ với chỗ này, nhưng còn bây giờ…Nàng có gia đình, có bè bạn, nếu thiên hạ đại loạn, nhưng thứ đó cũng sẽ đảo lộn.Hai hằng nước mắt Diệp Tri Vân chảy dài:“Là ta vô dụng, không thể bảo vệ nàng ấy, không bảo vệ được bọn họ.”Tô Mạt nhẹ an ủi : “ Ngài không cần tự trách , tất cả đều trôi qua rồi, người biết không? Kỳ thật, người chết, cũng không phải thật sự đã chết, bất quá là biến mất khỏi thế giới này mà thôi. Có lẽ, họ đã đi tới một thế giới khác, quên đi quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.”Diệp Tri Vân nhìn nàng, môi run run: “ Con người, thật sự có thể luân hồi sao?”Tô Mạt gật đầu: “ Thật. Mỗi người khi sinh ra đều có một sứ mệnh. Khi hoàng thành xong sứ mệnh đó, họ sẽ rời đi, trong mắt chúng ta lại tưởng rằng họ đã chết.”Diệp Tri Vân dần dần an tĩnh lại, hắn đột nhiên cười rộ lên, xoa xoa nước mắt:“Ai, để ngươi chê cười.”Nhiều năm như vậy, hắn luôn cắn răng chịu đựng, giờ lại khóc như đứa con nít, đúng là xấu hổ mà.

Chương 1343: Lưu Niên mất, bi thương như nước 02