Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1344: Tuyệt không từ hôn 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt biết, hắn bị chuyện của Lưu Niên khơi dậy nỗi đau cất dấu mấy mươi năm qua, cho nên mới luống cuống như vậy.Hắn là dạng người sống nội tâm, lần này biểu hiện ra ngoài như vậy đủ biết thống khổ tới cỡ nào?Nữ nhân, đau khổ chỉ cần khóc là xong. Nhưng nam nhân, họ nuốt lệ vào trong, nén đau mà chịu, từng chút, tứng chút cho đến khi quá sức chịu đựng mới bùng nổ.Nhưng mà, nàng không muốn như vậy, một chút cũng không hy vọng, nàng hy vọng bọn họ có máu có thịt. Nam nhân của nàng, bạn bè của nàng, … đem đau khổ nói với nàng, để nnagf chia sẻ giúp họ.Ít nhất, Hoàng Phủ Cẩn đã đã dần thay đổi, đã không còn đem thống khổ chôn vào tim mà từ từ nói cho nàng biết.Nàng cũng không hy vọng trượng phu tương lai của mình bị áp lực tâm lý trở nên vặn vẹo.Lưu Niên vì có công hy sinh cứu giá nên được hoàng đế đặc cách chô ở hoàng lăng, khu vực mộ binh sĩ trung dung.Mấy ngày nay, triefu đình dần trở lại trạng thái ban đầu, kinh thành vẫn điều tra giang hồ nhân sĩ như trước, đối với những kẻ tình tình nghi nhất quyết không tha, hoàng thành lại khôi phục một chút sinh cơ.Tô Mạt nhờ nhị ca đi cùng mình tới Tần gia, thăm Tần Nguyên Quân.Kiểm tra một chút, nàng cái quyết định. Sau đó về xin phép tổ mẫu cùng phụ thân, hôm sau lại đi Tần phủ.Tần phu nhân hao gầy rất nhiều, bà trước đây vốn đơn giản, giờ không chút phấn son, trên đầu cũng không cài châu ngọc, vẻ mặt lo lắng.Tô Mạt làm lễ, đi thẳng vào vấn đề nói:“Tần phu nhân, ta cũng không vòng vo, mong người chấp nhận cho một chuyện.”Tần phu nhân cơ hồ tuyệt vọng. Nàng nghĩ Tô Mạt giỏi như vậy, lần trước ở Vạn Xuân uyển cứu được con mình, lần này chắc cũng có thể.Nhưng hôm qua, nàng cũng có nói con mình ít có khả năng tỉnh lại làm cho nàng rơi vào vực sâu tuyệt vọng.Chỉ sợ, lần này là đến thay đại tiểu thư từ hôn , Tần phu nhân nghĩ, trên mặt có vài phần tức giận: “ Mời nói.”Tô Mạt biết lòng của nàng, cũng không trách, chỉ nói: “Ta nghĩ thỉnh phu nhân cho phép, ta dẫn theo Tần ca ca trở về, để chiếu cố hắn, tiện cho việc trị liệu.”Tần phu nhân kinh ngạc nhìn nàng: “Dẫn nó đi? Không từ hôn?”Tô Mạt cười:“Phu nhân hiểu lầm , tỷ tỷ của ta là người chung thủy, Tần ca ca chỉ bị bệnh, cũng không có mất, sao tỷ ấy lại từ hôn?”

Tô Mạt biết, hắn bị chuyện của Lưu Niên khơi dậy nỗi đau cất dấu mấy mươi năm qua, cho nên mới luống cuống như vậy.

Hắn là dạng người sống nội tâm, lần này biểu hiện ra ngoài như vậy đủ biết thống khổ tới cỡ nào?

Nữ nhân, đau khổ chỉ cần khóc là xong. Nhưng nam nhân, họ nuốt lệ vào
trong, nén đau mà chịu, từng chút, tứng chút cho đến khi quá sức chịu
đựng mới bùng nổ.

Nhưng mà, nàng không muốn như vậy, một chút
cũng không hy vọng, nàng hy vọng bọn họ có máu có thịt. Nam nhân của
nàng, bạn bè của nàng, … đem đau khổ nói với nàng, để nnagf chia sẻ giúp họ.

Ít nhất, Hoàng Phủ Cẩn đã đã dần thay đổi, đã không còn đem thống khổ chôn vào tim mà từ từ nói cho nàng biết.

Nàng cũng không hy vọng trượng phu tương lai của mình bị áp lực tâm lý trở nên vặn vẹo.

Lưu Niên vì có công hy sinh cứu giá nên được hoàng đế đặc cách chô ở hoàng lăng, khu vực mộ binh sĩ trung dung.

Mấy ngày nay, triefu đình dần trở lại trạng thái ban đầu, kinh thành
vẫn điều tra giang hồ nhân sĩ như trước, đối với những kẻ tình tình nghi nhất quyết không tha, hoàng thành lại khôi phục một chút sinh cơ.

Tô Mạt nhờ nhị ca đi cùng mình tới Tần gia, thăm Tần Nguyên Quân.

Kiểm tra một chút, nàng cái quyết định. Sau đó về xin phép tổ mẫu cùng phụ thân, hôm sau lại đi Tần phủ.

Tần phu nhân hao gầy rất nhiều, bà trước đây vốn đơn giản, giờ không chút
phấn son, trên đầu cũng không cài châu ngọc, vẻ mặt lo lắng.

Tô Mạt làm lễ, đi thẳng vào vấn đề nói:“Tần phu nhân, ta cũng không vòng vo, mong người chấp nhận cho một chuyện.”

Tần phu nhân cơ hồ tuyệt vọng. Nàng nghĩ Tô Mạt giỏi như vậy, lần trước ở
Vạn Xuân uyển cứu được con mình, lần này chắc cũng có thể.

Nhưng hôm qua, nàng cũng có nói con mình ít có khả năng tỉnh lại làm cho nàng rơi vào vực sâu tuyệt vọng.

Chỉ sợ, lần này là đến thay đại tiểu thư từ hôn , Tần phu nhân nghĩ, trên mặt có vài phần tức giận: “ Mời nói.”

Tô Mạt biết lòng của nàng, cũng không trách, chỉ nói: “Ta nghĩ thỉnh phu
nhân cho phép, ta dẫn theo Tần ca ca trở về, để chiếu cố hắn, tiện cho
việc trị liệu.”

Tần phu nhân kinh ngạc nhìn nàng: “Dẫn nó đi? Không từ hôn?”

Tô Mạt cười:“Phu nhân hiểu lầm , tỷ tỷ của ta là người chung thủy, Tần ca
ca chỉ bị bệnh, cũng không có mất, sao tỷ ấy lại từ hôn?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt biết, hắn bị chuyện của Lưu Niên khơi dậy nỗi đau cất dấu mấy mươi năm qua, cho nên mới luống cuống như vậy.Hắn là dạng người sống nội tâm, lần này biểu hiện ra ngoài như vậy đủ biết thống khổ tới cỡ nào?Nữ nhân, đau khổ chỉ cần khóc là xong. Nhưng nam nhân, họ nuốt lệ vào trong, nén đau mà chịu, từng chút, tứng chút cho đến khi quá sức chịu đựng mới bùng nổ.Nhưng mà, nàng không muốn như vậy, một chút cũng không hy vọng, nàng hy vọng bọn họ có máu có thịt. Nam nhân của nàng, bạn bè của nàng, … đem đau khổ nói với nàng, để nnagf chia sẻ giúp họ.Ít nhất, Hoàng Phủ Cẩn đã đã dần thay đổi, đã không còn đem thống khổ chôn vào tim mà từ từ nói cho nàng biết.Nàng cũng không hy vọng trượng phu tương lai của mình bị áp lực tâm lý trở nên vặn vẹo.Lưu Niên vì có công hy sinh cứu giá nên được hoàng đế đặc cách chô ở hoàng lăng, khu vực mộ binh sĩ trung dung.Mấy ngày nay, triefu đình dần trở lại trạng thái ban đầu, kinh thành vẫn điều tra giang hồ nhân sĩ như trước, đối với những kẻ tình tình nghi nhất quyết không tha, hoàng thành lại khôi phục một chút sinh cơ.Tô Mạt nhờ nhị ca đi cùng mình tới Tần gia, thăm Tần Nguyên Quân.Kiểm tra một chút, nàng cái quyết định. Sau đó về xin phép tổ mẫu cùng phụ thân, hôm sau lại đi Tần phủ.Tần phu nhân hao gầy rất nhiều, bà trước đây vốn đơn giản, giờ không chút phấn son, trên đầu cũng không cài châu ngọc, vẻ mặt lo lắng.Tô Mạt làm lễ, đi thẳng vào vấn đề nói:“Tần phu nhân, ta cũng không vòng vo, mong người chấp nhận cho một chuyện.”Tần phu nhân cơ hồ tuyệt vọng. Nàng nghĩ Tô Mạt giỏi như vậy, lần trước ở Vạn Xuân uyển cứu được con mình, lần này chắc cũng có thể.Nhưng hôm qua, nàng cũng có nói con mình ít có khả năng tỉnh lại làm cho nàng rơi vào vực sâu tuyệt vọng.Chỉ sợ, lần này là đến thay đại tiểu thư từ hôn , Tần phu nhân nghĩ, trên mặt có vài phần tức giận: “ Mời nói.”Tô Mạt biết lòng của nàng, cũng không trách, chỉ nói: “Ta nghĩ thỉnh phu nhân cho phép, ta dẫn theo Tần ca ca trở về, để chiếu cố hắn, tiện cho việc trị liệu.”Tần phu nhân kinh ngạc nhìn nàng: “Dẫn nó đi? Không từ hôn?”Tô Mạt cười:“Phu nhân hiểu lầm , tỷ tỷ của ta là người chung thủy, Tần ca ca chỉ bị bệnh, cũng không có mất, sao tỷ ấy lại từ hôn?”

Chương 1344: Tuyệt không từ hôn 01