Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1351: Mạt nhi đối mặt Tô Văn Nhi 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Văn Nhi bị nàng nàng nói tới cứng họng, không trả lời được, máu trong người như dần lại, gương mặt luôn bình tĩnh nay đỏ bừng, môi run run..Tô Mạt cười cười:“Đúng rồi, ta quên, có những người vì quyền thế tiền tài mà không từ thủ đoạn, mẹ ruột có thể lợi dụng, tỷ tỷ có thể lợi dụng, thừa dịp nam nhân say rượu chủ động bò lên giường, chưa kết hôn nhưng sớm ôm bụng bầu.. "“Ngươi, ngươi, câm miệng!”Tô Văn Nhi giơ tay muốn tát Tô Mạt, chỉ thấy vút một cái, Tô Mạt đang ở trước mặt ả đâu không thấy.Chỉ nghe đàng sau có âm thanh lạnh lùng truyền tới :“ Lúc ngươi cấu kết Thư Hùng Song Sát, bọn đó có nói cho ngươi nghe, kì thực công phu của chúng tệ hại ? Hai tên tấn công một mình Lăng Nhược, đúng là không để ta vào mắt. Không lẽ, bọn họ chưa nói cho ngươi nghe, chọc ta nổi giận, hậu quả không dễ chịu sao ? "Vừa dứt lời, Tô Văn Nhi cảm thấy trên cổ chợt lạnh, sợ tới mức nàng lập tức kêu to:“Người đâu, bắt cho ta ! "Tô Mạt đứng yên một chỗ, đèn lồng vốn không đủ sáng làm bóng dáng nnagf càng lung linh hơn nhưng đôi mát linh động lại sắc như dao làm cho người ta không rét mà run.Không thị vệ nào can đảm tiến lên.Ở bọn họ trong lòng, Tề vương điện hạ chính là diêm vương, chõ hắn có thể không sao, bất quá chỉ khiến ngươi nằm trên giường vài tháng, nhưng nếu dám chọc tới Tô Mạt, dù chỉ là nói lén sau lưng, vậu ngươi đừng hòng sống yên ổn. Có đôi khi chết còn tốt hơn gấp trăm lần sống.Kêu bọn họ bắt người ? Chán sống hả ?Bọn họ bất quá là phụ trách bảo vệ Tô Văn Nhi, không cho mấy nô tỳ khi dễ nàng, chánh chủ đến đây, muốn xử lý ra sao, bọn họ không có khả năng xen vào.Cho dù thái tử có đứng đây kết quả cũng như vậy.Cho nên, bọn họ không nhúc nhích.Tô Văn Nhi giận run người, ôm bụng nói: “ Tô Mạt, ngươi có gan làm phải có gan nhận. Một ngày nào đó, ngươi đừng hối hận.”Tô Mạt mày không nâng, lạnh lùng thốt:“Ngươi hối hận cũng vô dụng. Ngươi trộm công thức làm bánh, ta cũng bỏ qua. Chỉ cần ngươi sửa đổi, chúng ta vẫn là người một nhà. Nhưng một khi leo lên giường thái tử, ngươi đã không còn là người của Tô gia. Huống gì, ngươi còn tiếp tay hại Hỉ Thước sanh non. "Nàng hừ lạnh, từng bước tới gần Tô Văn Nhi:“Chuyện Tần Nguyên Quân chắc cũng có công của ngươi đi!”
Tô Văn Nhi bị nàng
nàng nói tới cứng họng, không trả lời được, máu trong người như dần lại, gương mặt luôn bình tĩnh nay đỏ bừng, môi run run..
Tô Mạt cười
cười:“Đúng rồi, ta quên, có những người vì quyền thế tiền tài mà không
từ thủ đoạn, mẹ ruột có thể lợi dụng, tỷ tỷ có thể lợi dụng, thừa dịp
nam nhân say rượu chủ động bò lên giường, chưa kết hôn nhưng sớm ôm bụng bầu.. "
“Ngươi, ngươi, câm miệng!”
Tô Văn Nhi giơ tay muốn tát Tô Mạt, chỉ thấy vút một cái, Tô Mạt đang ở trước mặt ả đâu không thấy.
Chỉ nghe đàng sau có âm thanh lạnh lùng truyền tới :“ Lúc ngươi cấu kết Thư Hùng Song Sát, bọn đó có nói cho ngươi nghe, kì thực công phu của chúng tệ hại ? Hai tên tấn công một mình Lăng Nhược, đúng là không để ta vào
mắt. Không lẽ, bọn họ chưa nói cho ngươi nghe, chọc ta nổi giận, hậu quả không dễ chịu sao ? "
Vừa dứt lời, Tô Văn Nhi cảm thấy trên cổ chợt lạnh, sợ tới mức nàng lập tức kêu to:“Người đâu, bắt cho ta ! "
Tô Mạt đứng yên một chỗ, đèn lồng vốn không đủ sáng làm bóng dáng nnagf
càng lung linh hơn nhưng đôi mát linh động lại sắc như dao làm cho người ta không rét mà run.
Không thị vệ nào can đảm tiến lên.
Ở bọn họ trong lòng, Tề vương điện hạ chính là diêm vương, chõ hắn có thể không sao, bất quá chỉ khiến ngươi nằm trên giường vài tháng, nhưng nếu dám chọc tới Tô Mạt, dù chỉ là nói lén sau lưng, vậu ngươi đừng hòng
sống yên ổn. Có đôi khi chết còn tốt hơn gấp trăm lần sống.
Kêu bọn họ bắt người ? Chán sống hả ?
Bọn họ bất quá là phụ trách bảo vệ Tô Văn Nhi, không cho mấy nô tỳ khi dễ
nàng, chánh chủ đến đây, muốn xử lý ra sao, bọn họ không có khả năng xen vào.
Cho dù thái tử có đứng đây kết quả cũng như vậy.
Cho nên, bọn họ không nhúc nhích.
Tô Văn Nhi giận run người, ôm bụng nói: “ Tô Mạt, ngươi có gan làm phải có gan nhận. Một ngày nào đó, ngươi đừng hối hận.”
Tô Mạt mày không nâng, lạnh lùng thốt:“Ngươi hối hận cũng vô dụng. Ngươi
trộm công thức làm bánh, ta cũng bỏ qua. Chỉ cần ngươi sửa đổi, chúng
ta vẫn là người một nhà. Nhưng một khi leo lên giường thái tử, ngươi đã
không còn là người của Tô gia. Huống gì, ngươi còn tiếp tay hại Hỉ Thước sanh non. "
Nàng hừ lạnh, từng bước tới gần Tô Văn Nhi:“Chuyện Tần Nguyên Quân chắc cũng có công của ngươi đi!”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Văn Nhi bị nàng nàng nói tới cứng họng, không trả lời được, máu trong người như dần lại, gương mặt luôn bình tĩnh nay đỏ bừng, môi run run..Tô Mạt cười cười:“Đúng rồi, ta quên, có những người vì quyền thế tiền tài mà không từ thủ đoạn, mẹ ruột có thể lợi dụng, tỷ tỷ có thể lợi dụng, thừa dịp nam nhân say rượu chủ động bò lên giường, chưa kết hôn nhưng sớm ôm bụng bầu.. "“Ngươi, ngươi, câm miệng!”Tô Văn Nhi giơ tay muốn tát Tô Mạt, chỉ thấy vút một cái, Tô Mạt đang ở trước mặt ả đâu không thấy.Chỉ nghe đàng sau có âm thanh lạnh lùng truyền tới :“ Lúc ngươi cấu kết Thư Hùng Song Sát, bọn đó có nói cho ngươi nghe, kì thực công phu của chúng tệ hại ? Hai tên tấn công một mình Lăng Nhược, đúng là không để ta vào mắt. Không lẽ, bọn họ chưa nói cho ngươi nghe, chọc ta nổi giận, hậu quả không dễ chịu sao ? "Vừa dứt lời, Tô Văn Nhi cảm thấy trên cổ chợt lạnh, sợ tới mức nàng lập tức kêu to:“Người đâu, bắt cho ta ! "Tô Mạt đứng yên một chỗ, đèn lồng vốn không đủ sáng làm bóng dáng nnagf càng lung linh hơn nhưng đôi mát linh động lại sắc như dao làm cho người ta không rét mà run.Không thị vệ nào can đảm tiến lên.Ở bọn họ trong lòng, Tề vương điện hạ chính là diêm vương, chõ hắn có thể không sao, bất quá chỉ khiến ngươi nằm trên giường vài tháng, nhưng nếu dám chọc tới Tô Mạt, dù chỉ là nói lén sau lưng, vậu ngươi đừng hòng sống yên ổn. Có đôi khi chết còn tốt hơn gấp trăm lần sống.Kêu bọn họ bắt người ? Chán sống hả ?Bọn họ bất quá là phụ trách bảo vệ Tô Văn Nhi, không cho mấy nô tỳ khi dễ nàng, chánh chủ đến đây, muốn xử lý ra sao, bọn họ không có khả năng xen vào.Cho dù thái tử có đứng đây kết quả cũng như vậy.Cho nên, bọn họ không nhúc nhích.Tô Văn Nhi giận run người, ôm bụng nói: “ Tô Mạt, ngươi có gan làm phải có gan nhận. Một ngày nào đó, ngươi đừng hối hận.”Tô Mạt mày không nâng, lạnh lùng thốt:“Ngươi hối hận cũng vô dụng. Ngươi trộm công thức làm bánh, ta cũng bỏ qua. Chỉ cần ngươi sửa đổi, chúng ta vẫn là người một nhà. Nhưng một khi leo lên giường thái tử, ngươi đã không còn là người của Tô gia. Huống gì, ngươi còn tiếp tay hại Hỉ Thước sanh non. "Nàng hừ lạnh, từng bước tới gần Tô Văn Nhi:“Chuyện Tần Nguyên Quân chắc cũng có công của ngươi đi!”