Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1350: Mạt nhi đối mặt Tô Văn Nhi 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lăng Nhược phi thân lên, tiếp được đứa nhỏ.Tô Mạt giống như đang đánh đàn, mười ngón tay bay múa, cổ họng của Vương phu nhan phát ra mấy tiếng " ô.. ô " kì quái, hai mát nhắm nghiền, té xuống.Mọi người thấy nàng miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy. Tô Mạt nhìn xuống, thản nhiên nói:“Phu nhân đã trước đây bị trúng gió, không chịu ở trong nhà nghỉ ngơi, chạy loạn qua đây, chỉ sợ bệnh càng năng thêm.Nói xong, nàng phái người đỡ bà trở về chăm sóc cẩn thận.Lúc này Tô Trì, Tô Văn Nhi cùng vài thị vệ mới chạy tới.Tô Trì vọt tới trước mặt Tô Mạt, phẫn nộ nói:“Ngươi làm gì mẫu thân ta ? "Tô Mạt quay đầu cười dài nhìn bọn họ, bộ dáng thực vô tội:“Muội không có làm gì hết. "Tô Trì nhào tới, đá mấy bà tử ra xa : " Mẫu thân, người có sao không ? "Vương phu nhân nghe hắn nói chuyện nhưng không tài nào nói được, miệng cong vẹo run rẩy, nước miếng chảy ròng, lại chỉ có thể ngô ngô a a kêu, tay muốn động đậy nhưng chỉ có thể run run.Tô Văn Nhi chầm chậm đi tới, nhìn Tô Mạt : “Mạt nhi, sao muội về mà không tìm tỷ nói chuyện? "Tô Mạt nhướng mày, hỏi Lăng Nhược:“Ta không tới nói chuyện với các tỷ tỷ sao ? Đâu có ! Mới nãy ta còn ngồi thi khéo tay với các tỷ ấy mà. "Tô Văn Nhi biến sắc, nhẹ nhàng nói : " Mạt nhi, muốn làm gì cũng phải nhìn tình huống, đừng làm quá, hối hận không kịp. "“A!” Tô Mạt liếc ả : " Lương đệ tương lai đang nói mình sao ? "Tô Văn Nhi thấy nàng không thèm kêu mình một tiếng tỷ tỷ, xấu hổ không chịu được nhưng lỡ khoác lác trước mặt Tô Trì nên không còn cách nào khác. Hơn nữa, ả còn phải giúp thái tử, giúp đại ca, giúp Vương phu nhân .Ả áp chế cơn tức, lạnh lùng thốt:“Tỷ muốn tốt cho muội nên mới nói. Kẻ thức thời làtrang tuấn kiệt. Muội muội cũng đừng ỷ có Tề vương điện hạ dạy cho mấy chiêu mèo quào mà tưởng mình thiên hạ vô địch, vểnh đuôi lên trời, không coi ai ra gì. Thiên hạ này dù sao còn có bệ hạ, còn có thái tử.”Tô Mạt không chút khách khí trả lời lại một cách mỉa mai :“Tương lai lương đệ, ngài chỉ biết có bệ hạ cùng thái tử, thân nhân, cha mẹ ruột thịt của mình, ngay cả tổ mẫu cũng không để vào mắt. Người như ngài cũng xứng dạy người khác sao?”
Lăng Nhược phi thân lên, tiếp được đứa nhỏ.
Tô Mạt giống như đang đánh đàn, mười ngón tay bay múa, cổ họng của Vương
phu nhan phát ra mấy tiếng " ô.. ô " kì quái, hai mát nhắm nghiền, té
xuống.
Mọi người thấy nàng miệng sùi bọt mép, cả người run
rẩy. Tô Mạt nhìn xuống, thản nhiên nói:“Phu nhân đã trước đây bị trúng
gió, không chịu ở trong nhà nghỉ ngơi, chạy loạn qua đây, chỉ sợ bệnh
càng năng thêm.
Nói xong, nàng phái người đỡ bà trở về chăm sóc cẩn thận.
Lúc này Tô Trì, Tô Văn Nhi cùng vài thị vệ mới chạy tới.
Tô Trì vọt tới trước mặt Tô Mạt, phẫn nộ nói:“Ngươi làm gì mẫu thân ta ? "
Tô Mạt quay đầu cười dài nhìn bọn họ, bộ dáng thực vô tội:“Muội không có làm gì hết. "
Tô Trì nhào tới, đá mấy bà tử ra xa : " Mẫu thân, người có sao không ? "
Vương phu nhân nghe hắn nói chuyện nhưng không tài nào nói được, miệng cong
vẹo run rẩy, nước miếng chảy ròng, lại chỉ có thể ngô ngô a a kêu, tay
muốn động đậy nhưng chỉ có thể run run.
Tô Văn Nhi chầm chậm đi tới, nhìn Tô Mạt : “Mạt nhi, sao muội về mà không tìm tỷ nói chuyện? "
Tô Mạt nhướng mày, hỏi Lăng Nhược:“Ta không tới nói chuyện với các tỷ tỷ
sao ? Đâu có ! Mới nãy ta còn ngồi thi khéo tay với các tỷ ấy mà. "
Tô Văn Nhi biến sắc, nhẹ nhàng nói : " Mạt nhi, muốn làm gì cũng phải nhìn tình huống, đừng làm quá, hối hận không kịp. "
“A!” Tô Mạt liếc ả : " Lương đệ tương lai đang nói mình sao ? "
Tô Văn Nhi thấy nàng không thèm kêu mình một tiếng tỷ tỷ, xấu hổ không
chịu được nhưng lỡ khoác lác trước mặt Tô Trì nên không còn cách nào
khác. Hơn nữa, ả còn phải giúp thái tử, giúp đại ca, giúp Vương phu nhân .
Ả áp chế cơn tức, lạnh lùng thốt:“Tỷ muốn tốt cho muội nên mới nói. Kẻ thức thời làtrang tuấn kiệt. Muội muội cũng đừng ỷ có Tề vương điện hạ dạy cho mấy chiêu mèo quào mà tưởng mình thiên hạ vô địch, vểnh đuôi lên trời, không coi ai ra gì. Thiên hạ này dù sao còn có bệ hạ,
còn có thái tử.”
Tô Mạt không chút khách khí trả lời lại một cách mỉa mai :“Tương lai lương đệ, ngài chỉ biết có bệ hạ cùng thái tử, thân nhân, cha mẹ ruột thịt của mình, ngay cả tổ mẫu cũng không để vào mắt.
Người như ngài cũng xứng dạy người khác sao?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lăng Nhược phi thân lên, tiếp được đứa nhỏ.Tô Mạt giống như đang đánh đàn, mười ngón tay bay múa, cổ họng của Vương phu nhan phát ra mấy tiếng " ô.. ô " kì quái, hai mát nhắm nghiền, té xuống.Mọi người thấy nàng miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy. Tô Mạt nhìn xuống, thản nhiên nói:“Phu nhân đã trước đây bị trúng gió, không chịu ở trong nhà nghỉ ngơi, chạy loạn qua đây, chỉ sợ bệnh càng năng thêm.Nói xong, nàng phái người đỡ bà trở về chăm sóc cẩn thận.Lúc này Tô Trì, Tô Văn Nhi cùng vài thị vệ mới chạy tới.Tô Trì vọt tới trước mặt Tô Mạt, phẫn nộ nói:“Ngươi làm gì mẫu thân ta ? "Tô Mạt quay đầu cười dài nhìn bọn họ, bộ dáng thực vô tội:“Muội không có làm gì hết. "Tô Trì nhào tới, đá mấy bà tử ra xa : " Mẫu thân, người có sao không ? "Vương phu nhân nghe hắn nói chuyện nhưng không tài nào nói được, miệng cong vẹo run rẩy, nước miếng chảy ròng, lại chỉ có thể ngô ngô a a kêu, tay muốn động đậy nhưng chỉ có thể run run.Tô Văn Nhi chầm chậm đi tới, nhìn Tô Mạt : “Mạt nhi, sao muội về mà không tìm tỷ nói chuyện? "Tô Mạt nhướng mày, hỏi Lăng Nhược:“Ta không tới nói chuyện với các tỷ tỷ sao ? Đâu có ! Mới nãy ta còn ngồi thi khéo tay với các tỷ ấy mà. "Tô Văn Nhi biến sắc, nhẹ nhàng nói : " Mạt nhi, muốn làm gì cũng phải nhìn tình huống, đừng làm quá, hối hận không kịp. "“A!” Tô Mạt liếc ả : " Lương đệ tương lai đang nói mình sao ? "Tô Văn Nhi thấy nàng không thèm kêu mình một tiếng tỷ tỷ, xấu hổ không chịu được nhưng lỡ khoác lác trước mặt Tô Trì nên không còn cách nào khác. Hơn nữa, ả còn phải giúp thái tử, giúp đại ca, giúp Vương phu nhân .Ả áp chế cơn tức, lạnh lùng thốt:“Tỷ muốn tốt cho muội nên mới nói. Kẻ thức thời làtrang tuấn kiệt. Muội muội cũng đừng ỷ có Tề vương điện hạ dạy cho mấy chiêu mèo quào mà tưởng mình thiên hạ vô địch, vểnh đuôi lên trời, không coi ai ra gì. Thiên hạ này dù sao còn có bệ hạ, còn có thái tử.”Tô Mạt không chút khách khí trả lời lại một cách mỉa mai :“Tương lai lương đệ, ngài chỉ biết có bệ hạ cùng thái tử, thân nhân, cha mẹ ruột thịt của mình, ngay cả tổ mẫu cũng không để vào mắt. Người như ngài cũng xứng dạy người khác sao?”