Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1356

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lưu Ngọc nhìn Tô Mạt đi theo tiểu thái giám đi ra ngoài gặp Hoàng Phủ Cẩn, liền vào nội điện, hoàng đế từ trên cao nhìn hắn.Lưu Ngọc tiến lên: “Bệ hạ, Tô tiểu thư không biết.”Hoàng đế nhíu mày: “Nàng không biết, chưa chắc Tề vương cũng không. Không lẽ Diệp Tri Vân không nói cho hắn?”Lưu Ngọc cẩn thận, thấp giọng nói:“Bệ hạ, Diệp công công tuyệt đối không dám .”Hoàng đế khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Bảo Lưu xuyên ở Tề vương phủ cẩn thận quan sát một chút, nếu mà có tin tức gì lập tức báo cáo. Cũng đem tin tức của Vu Hận Sinh thả ra một chút đi, nhìn xem người nào có phản ứng không, giám thị cho cẩn thận vào, nếu như có bất luận gió thổi cỏ lay nào, lập tức báo lại."Vừa dứt lời, sắc mặt hắn liền biến đổi, trở nên trắng xanh, thân thể cũng không ngừng run rẩy, gân xanh trên thái dương thình thịch nhảy dựng.Lưu Ngọc vội vàng ấn vào mấy chỗ đại huyệt trên người hắn, phân phó nói: "Nhanh lấy thuốc tới!"Tiểu cung nữ bên ngoài hầu hạ lập tức nâng tráp đựng thuốc lên, nuốt vào một viên thuốc, hoàng đế bình ổn một phen, phất phất tay, nói: "Trẫm còn chưa chết được, đi đi."Lưu Ngọc vâng lệnh, lập tức đi xuống chuẩn bị.Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ra cung, ở bên ngoài gặp Hoàng Phủ Giác đang vội vội vàng vàng chạy tới, hình như có chuyện gì gấp lắm.Chào hỏi xong, Hoàng Phủ Giác nói: "Nhị ca, Mạt Nhi, chúng ta đến đó ngồi một chút đi."Hoàng Phủ Giác ở gần Đông cung, cũng tiện đường qua cung thái tử, thị vệ nơi đó đều đề phòng nghiêm ngặt, thấy bọn hắn đi tới càng trở nên cẩn thận hơn.Hoàng Phủ Cẩn dừng bước, nói với Hoàng Phủ Giác: "Ngươi cùng Mạt Nhi đi trước, ta đến sau."Hoàng Phủ Giác kinh ngạc nói: "Nhị ca, ngươi muốn đi tìm Tam ca?"Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, lấy tay xoa đầu nàng, Tô Mạt cau mày lại, vừa lệch đầu né tránh, chu miệng phản kháng nói: "Ta không phải tiểu hài tử , đừng có sờ đầu ta."Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác cười rộ lên.Hoàng Phủ Giác nói: "Nàng mấy tuổi đây? Nhị ca lớn tuổi hơn nàng, nàng tất nhiên là con nít rồi”Tô Mạt cảnh cáo trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, nàng biết hắn muốn làm cái gì, giờ không cho hắn đi, sau hắn cũng sẽ đi, nàng liền xoay người đi, không cản.Hoàng Phủ Giác đành phải đuổi theo, "Mạt Nhi, ta có việc muốn thương lượng cùng muội."Tô Mạt không dừng chân: "Chuyện hàng dệt bằng máy sao?"Hoàng Phủ Giác cười: "Muội thực thông minh, cái gì cũng giấu không được. Mấy ngày nữa ta sẽ đi xuống phía nam, muội có muốn đi bái phỏng Thẩm gia lão tử hay không?"

Lưu Ngọc nhìn Tô Mạt đi theo tiểu thái giám đi ra ngoài gặp Hoàng Phủ Cẩn, liền vào nội điện, hoàng đế từ trên cao nhìn hắn.

Lưu Ngọc tiến lên: “Bệ hạ, Tô tiểu thư không biết.”

Hoàng đế nhíu mày: “Nàng không biết, chưa chắc Tề vương cũng không. Không lẽ Diệp Tri Vân không nói cho hắn?”

Lưu Ngọc cẩn thận, thấp giọng nói:“Bệ hạ, Diệp công công tuyệt đối không dám .”

Hoàng đế khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Bảo Lưu xuyên ở Tề vương phủ cẩn thận quan
sát một chút, nếu mà có tin tức gì lập tức báo cáo. Cũng đem tin tức của Vu Hận Sinh thả ra một chút đi, nhìn xem người nào có phản ứng không,
giám thị cho cẩn thận vào, nếu như có bất luận gió thổi cỏ lay nào, lập
tức báo lại."

Vừa dứt lời, sắc mặt hắn liền biến đổi, trở nên
trắng xanh, thân thể cũng không ngừng run rẩy, gân xanh trên thái dương
thình thịch nhảy dựng.

Lưu Ngọc vội vàng ấn vào mấy chỗ đại huyệt trên người hắn, phân phó nói: "Nhanh lấy thuốc tới!"

Tiểu cung nữ bên ngoài hầu hạ lập tức nâng tráp đựng thuốc lên, nuốt vào một viên thuốc, hoàng đế bình ổn một phen, phất phất tay, nói: "Trẫm còn
chưa chết được, đi đi."

Lưu Ngọc vâng lệnh, lập tức đi xuống chuẩn bị.

Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ra cung, ở bên ngoài gặp Hoàng Phủ Giác đang vội vội vàng vàng chạy tới, hình như có chuyện gì gấp lắm.

Chào hỏi xong, Hoàng Phủ Giác nói: "Nhị ca, Mạt Nhi, chúng ta đến đó ngồi một chút đi."

Hoàng Phủ Giác ở gần Đông cung, cũng tiện đường qua cung thái tử, thị vệ nơi đó đều đề phòng nghiêm ngặt, thấy bọn hắn đi tới càng trở nên cẩn thận
hơn.

Hoàng Phủ Cẩn dừng bước, nói với Hoàng Phủ Giác: "Ngươi cùng Mạt Nhi đi trước, ta đến sau."

Hoàng Phủ Giác kinh ngạc nói: "Nhị ca, ngươi muốn đi tìm Tam ca?"

Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, lấy tay xoa đầu nàng, Tô Mạt cau mày lại, vừa lệch đầu né tránh, chu miệng phản kháng nói: "Ta không phải tiểu hài tử ,
đừng có sờ đầu ta."

Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác cười rộ lên.

Hoàng Phủ Giác nói: "Nàng mấy tuổi đây? Nhị ca lớn tuổi hơn nàng, nàng tất nhiên là con nít rồi”

Tô Mạt cảnh cáo trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, nàng biết hắn muốn làm cái
gì, giờ không cho hắn đi, sau hắn cũng sẽ đi, nàng liền xoay người đi,
không cản.

Hoàng Phủ Giác đành phải đuổi theo, "Mạt Nhi, ta có việc muốn thương lượng cùng muội."

Tô Mạt không dừng chân: "Chuyện hàng dệt bằng máy sao?"

Hoàng Phủ Giác cười: "Muội thực thông minh, cái gì cũng giấu không được. Mấy
ngày nữa ta sẽ đi xuống phía nam, muội có muốn đi bái phỏng Thẩm gia lão tử hay không?"

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lưu Ngọc nhìn Tô Mạt đi theo tiểu thái giám đi ra ngoài gặp Hoàng Phủ Cẩn, liền vào nội điện, hoàng đế từ trên cao nhìn hắn.Lưu Ngọc tiến lên: “Bệ hạ, Tô tiểu thư không biết.”Hoàng đế nhíu mày: “Nàng không biết, chưa chắc Tề vương cũng không. Không lẽ Diệp Tri Vân không nói cho hắn?”Lưu Ngọc cẩn thận, thấp giọng nói:“Bệ hạ, Diệp công công tuyệt đối không dám .”Hoàng đế khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Bảo Lưu xuyên ở Tề vương phủ cẩn thận quan sát một chút, nếu mà có tin tức gì lập tức báo cáo. Cũng đem tin tức của Vu Hận Sinh thả ra một chút đi, nhìn xem người nào có phản ứng không, giám thị cho cẩn thận vào, nếu như có bất luận gió thổi cỏ lay nào, lập tức báo lại."Vừa dứt lời, sắc mặt hắn liền biến đổi, trở nên trắng xanh, thân thể cũng không ngừng run rẩy, gân xanh trên thái dương thình thịch nhảy dựng.Lưu Ngọc vội vàng ấn vào mấy chỗ đại huyệt trên người hắn, phân phó nói: "Nhanh lấy thuốc tới!"Tiểu cung nữ bên ngoài hầu hạ lập tức nâng tráp đựng thuốc lên, nuốt vào một viên thuốc, hoàng đế bình ổn một phen, phất phất tay, nói: "Trẫm còn chưa chết được, đi đi."Lưu Ngọc vâng lệnh, lập tức đi xuống chuẩn bị.Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ra cung, ở bên ngoài gặp Hoàng Phủ Giác đang vội vội vàng vàng chạy tới, hình như có chuyện gì gấp lắm.Chào hỏi xong, Hoàng Phủ Giác nói: "Nhị ca, Mạt Nhi, chúng ta đến đó ngồi một chút đi."Hoàng Phủ Giác ở gần Đông cung, cũng tiện đường qua cung thái tử, thị vệ nơi đó đều đề phòng nghiêm ngặt, thấy bọn hắn đi tới càng trở nên cẩn thận hơn.Hoàng Phủ Cẩn dừng bước, nói với Hoàng Phủ Giác: "Ngươi cùng Mạt Nhi đi trước, ta đến sau."Hoàng Phủ Giác kinh ngạc nói: "Nhị ca, ngươi muốn đi tìm Tam ca?"Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, lấy tay xoa đầu nàng, Tô Mạt cau mày lại, vừa lệch đầu né tránh, chu miệng phản kháng nói: "Ta không phải tiểu hài tử , đừng có sờ đầu ta."Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác cười rộ lên.Hoàng Phủ Giác nói: "Nàng mấy tuổi đây? Nhị ca lớn tuổi hơn nàng, nàng tất nhiên là con nít rồi”Tô Mạt cảnh cáo trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, nàng biết hắn muốn làm cái gì, giờ không cho hắn đi, sau hắn cũng sẽ đi, nàng liền xoay người đi, không cản.Hoàng Phủ Giác đành phải đuổi theo, "Mạt Nhi, ta có việc muốn thương lượng cùng muội."Tô Mạt không dừng chân: "Chuyện hàng dệt bằng máy sao?"Hoàng Phủ Giác cười: "Muội thực thông minh, cái gì cũng giấu không được. Mấy ngày nữa ta sẽ đi xuống phía nam, muội có muốn đi bái phỏng Thẩm gia lão tử hay không?"

Chương 1356