Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1357
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đại ca muội sắp thành thân, muội sợ là đi không được. Chuyện của Ngũ Ca khẩn cấp, hay là đi trước đi. Qua vài ngày nữa trà lâu của muội sẽ mở cửa."Tô Mạt ưa làm việc, không muốn ở không lãng phí thời gian, ngày nào cũng phải kiếm chuyện gì đó để làm mới chịu.Giờ nàng không ra cửa, chuyên tâm ở nhà chữa bệnh cho Tần Nguyên Quân, nàng đã nhờ người đi thỉnh gia đình Hồ tiên sinh tới kinh thành, còn phải để ý thái tử cùng Tô Văn Nhi, tránh cho xảy ra chuyện gì đáng tiếc, không đi đâu được, vậy mở them một quán trà cũng tốt.Tuy tửu lâu trà lâu ở kinh thành rất nhiều, nhưng của nàng lại khác với họ, nàng chủ yếu bán bánh ngọt, điểm tâm, các loại trà lài, thậm chí từ từ còn muốn làm trà sữa nữa.Hơn nữa, kế hoạch biến vườn hoa thành nơi cho mọi người tham quan cũng được tiến hành rất tốt, phỏng chừng năm sau có thể khai trương, việc này, cũng phải nghĩ lại, không thể sơ suất bất cứ chuyện gì.Đương nhiên, quan trọng nhất là nàng muốn ở cùng người nhà, nhất là tỷ tỷ, cảm giác tinh thần tỷ tỷ không được tốt lắm, Tần Nguyên Quân xảy ra chuyện như vậy, nàng cảm thấy được dường như đại tiểu thư rất tin vào vận mệnh.Tô Mạt thậm chí hoài nghi, nếu Tần Nguyên Quân chết đi, rất có khả năng tỷ tỷ sẽ mất hết hy vọng, mất đi hứng thú sống còn.Mới đi về phía nam có một chút mà xảy ra bao nhiêu là chuyện, nàng lo, nếu lần này lại rời kinh, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đây?Trong mắt Hoàng Phủ Giác hiện lên một tia thất vọng, nhưng lại cười rộ lên, "Như vậy cũng được, dù sao ngươi cũng có rất nhiều việc cần phải làm xong."Tô Mạt cười nói: "Ngũ Ca có thể mang Thất điện hạ đi chơi a, làm bạn kèm."Hoàng Phủ Giác cười cười.Lại nói Hoàng Phủ Cẩn đi Đông cung, vừa lúc Tô Trì cũng ở đó, hiện giờ hắn đã là Binh bộ thị lang, tuy đã đến nhận chức, nhưng vẫn là hai ngày ba bữa chạy đến cung thái tử, hắn là cận thần của thái tử, người trong Binh bộ cũng không quản hắn chặt lắm.Vốn nghe thái giám báo Tề vương cầu kiến, thái tử còn muốn nói không gặp , ai biết Hoàng Phủ Cẩn căn bản không đợi người thông báo, trực tiếp vào nội cung.Lãnh khí bao trùm Hoàng Phủ Cẩn cộng thêm ánh mắt âm trầm làm thị vệ của thái tử sợ run.Thái tử đang cùng Tô Trì nói chuyện, bên cạnh còn có mấy người ăn mặc như thị vệ, nhìn mặt mày sắc bén như vậy chính là người giang hồ, hung thần ác sát, nhưng giờ đóng vai thị vệ nên có thu liễm lại chút.Nhưng ngay cả bọn hắn, nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn như vậy cũng kiêng dè, không dám nhìn thẳng , rất nhanh quét mắt một vòng, liền lui ra.Thái tử nhíu mày, càng cảm thấy khí thế của Nhị ca không giống bình thường , khiến hắn có cảm giác áp bách nói không nên lời.
Tô Mạt suy nghĩ một
chút, rồi nói: "Đại ca muội sắp thành thân, muội sợ là đi không được.
Chuyện của Ngũ Ca khẩn cấp, hay là đi trước đi. Qua vài ngày nữa trà lâu của muội sẽ mở cửa."
Tô Mạt ưa làm việc, không muốn ở không lãng phí thời gian, ngày nào cũng phải kiếm chuyện gì đó để làm mới chịu.
Giờ nàng không ra cửa, chuyên tâm ở nhà chữa bệnh cho Tần Nguyên Quân, nàng đã nhờ người đi thỉnh gia đình Hồ tiên sinh tới kinh thành, còn phải để ý thái tử cùng Tô Văn Nhi, tránh cho xảy ra chuyện gì đáng tiếc, không
đi đâu được, vậy mở them một quán trà cũng tốt.
Tuy tửu lâu trà lâu ở kinh thành rất nhiều, nhưng của nàng lại khác với họ, nàng chủ
yếu bán bánh ngọt, điểm tâm, các loại trà lài, thậm chí từ từ còn muốn
làm trà sữa nữa.
Hơn nữa, kế hoạch biến vườn hoa thành nơi cho
mọi người tham quan cũng được tiến hành rất tốt, phỏng chừng năm sau có
thể khai trương, việc này, cũng phải nghĩ lại, không thể sơ suất bất cứ
chuyện gì.
Đương nhiên, quan trọng nhất là nàng muốn ở cùng người nhà, nhất là tỷ tỷ, cảm giác tinh thần tỷ tỷ không được tốt lắm, Tần
Nguyên Quân xảy ra chuyện như vậy, nàng cảm thấy được dường như đại tiểu thư rất tin vào vận mệnh.
Tô Mạt thậm chí hoài nghi, nếu Tần Nguyên Quân chết đi, rất có khả năng tỷ tỷ sẽ mất hết hy vọng, mất đi hứng thú sống còn.
Mới đi về phía nam có một chút mà xảy ra bao nhiêu là chuyện, nàng lo, nếu
lần này lại rời kinh, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đây?
Trong mắt Hoàng Phủ Giác hiện lên một tia thất vọng, nhưng lại cười rộ lên,
"Như vậy cũng được, dù sao ngươi cũng có rất nhiều việc cần phải làm
xong."
Tô Mạt cười nói: "Ngũ Ca có thể mang Thất điện hạ đi chơi a, làm bạn kèm."
Hoàng Phủ Giác cười cười.
Lại nói Hoàng Phủ Cẩn đi Đông cung, vừa lúc Tô Trì cũng ở đó, hiện giờ hắn
đã là Binh bộ thị lang, tuy đã đến nhận chức, nhưng vẫn là hai ngày ba bữa chạy đến cung thái tử, hắn là cận thần của thái tử, người trong
Binh bộ cũng không quản hắn chặt lắm.
Vốn nghe thái giám báo Tề
vương cầu kiến, thái tử còn muốn nói không gặp , ai biết Hoàng Phủ Cẩn
căn bản không đợi người thông báo, trực tiếp vào nội cung.
Lãnh khí bao trùm Hoàng Phủ Cẩn cộng thêm ánh mắt âm trầm làm thị vệ của thái tử sợ run.
Thái tử đang cùng Tô Trì nói chuyện, bên cạnh còn có mấy người ăn mặc
như thị vệ, nhìn mặt mày sắc bén như vậy chính là người giang hồ, hung
thần ác sát, nhưng giờ đóng vai thị vệ nên có thu liễm lại chút.
Nhưng ngay cả bọn hắn, nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn như vậy cũng kiêng dè, không
dám nhìn thẳng , rất nhanh quét mắt một vòng, liền lui ra.
Thái tử nhíu mày, càng cảm thấy khí thế của Nhị ca không giống bình thường , khiến hắn có cảm giác áp bách nói không nên lời.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đại ca muội sắp thành thân, muội sợ là đi không được. Chuyện của Ngũ Ca khẩn cấp, hay là đi trước đi. Qua vài ngày nữa trà lâu của muội sẽ mở cửa."Tô Mạt ưa làm việc, không muốn ở không lãng phí thời gian, ngày nào cũng phải kiếm chuyện gì đó để làm mới chịu.Giờ nàng không ra cửa, chuyên tâm ở nhà chữa bệnh cho Tần Nguyên Quân, nàng đã nhờ người đi thỉnh gia đình Hồ tiên sinh tới kinh thành, còn phải để ý thái tử cùng Tô Văn Nhi, tránh cho xảy ra chuyện gì đáng tiếc, không đi đâu được, vậy mở them một quán trà cũng tốt.Tuy tửu lâu trà lâu ở kinh thành rất nhiều, nhưng của nàng lại khác với họ, nàng chủ yếu bán bánh ngọt, điểm tâm, các loại trà lài, thậm chí từ từ còn muốn làm trà sữa nữa.Hơn nữa, kế hoạch biến vườn hoa thành nơi cho mọi người tham quan cũng được tiến hành rất tốt, phỏng chừng năm sau có thể khai trương, việc này, cũng phải nghĩ lại, không thể sơ suất bất cứ chuyện gì.Đương nhiên, quan trọng nhất là nàng muốn ở cùng người nhà, nhất là tỷ tỷ, cảm giác tinh thần tỷ tỷ không được tốt lắm, Tần Nguyên Quân xảy ra chuyện như vậy, nàng cảm thấy được dường như đại tiểu thư rất tin vào vận mệnh.Tô Mạt thậm chí hoài nghi, nếu Tần Nguyên Quân chết đi, rất có khả năng tỷ tỷ sẽ mất hết hy vọng, mất đi hứng thú sống còn.Mới đi về phía nam có một chút mà xảy ra bao nhiêu là chuyện, nàng lo, nếu lần này lại rời kinh, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đây?Trong mắt Hoàng Phủ Giác hiện lên một tia thất vọng, nhưng lại cười rộ lên, "Như vậy cũng được, dù sao ngươi cũng có rất nhiều việc cần phải làm xong."Tô Mạt cười nói: "Ngũ Ca có thể mang Thất điện hạ đi chơi a, làm bạn kèm."Hoàng Phủ Giác cười cười.Lại nói Hoàng Phủ Cẩn đi Đông cung, vừa lúc Tô Trì cũng ở đó, hiện giờ hắn đã là Binh bộ thị lang, tuy đã đến nhận chức, nhưng vẫn là hai ngày ba bữa chạy đến cung thái tử, hắn là cận thần của thái tử, người trong Binh bộ cũng không quản hắn chặt lắm.Vốn nghe thái giám báo Tề vương cầu kiến, thái tử còn muốn nói không gặp , ai biết Hoàng Phủ Cẩn căn bản không đợi người thông báo, trực tiếp vào nội cung.Lãnh khí bao trùm Hoàng Phủ Cẩn cộng thêm ánh mắt âm trầm làm thị vệ của thái tử sợ run.Thái tử đang cùng Tô Trì nói chuyện, bên cạnh còn có mấy người ăn mặc như thị vệ, nhìn mặt mày sắc bén như vậy chính là người giang hồ, hung thần ác sát, nhưng giờ đóng vai thị vệ nên có thu liễm lại chút.Nhưng ngay cả bọn hắn, nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn như vậy cũng kiêng dè, không dám nhìn thẳng , rất nhanh quét mắt một vòng, liền lui ra.Thái tử nhíu mày, càng cảm thấy khí thế của Nhị ca không giống bình thường , khiến hắn có cảm giác áp bách nói không nên lời.