Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1361: Tự làm bậy không thể sống 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đại tiểu thư nhìn nàng: "Đừng nói bậy."Tô Hinh Nhi vội la lên: "Muội không có nói bậy nha! Có lần, muội thấy trong tay áo huynh ấy rớt ra một cái khắn tay màu hồng nhạt có thêu hoa đào.”Đại tiểu thư biến sắc, cắn môi, nếu là ở vùng quê nhỏ, nam nữ có ý sẽ đưa tín vật chung thân, sau đó người lớn hai nhà sẽ qua nói chuyện.Nhưng những gia tộc lớn thì không vậy. Họ kiêng kị nhất là chuyện tự mình ước định. Hơn nữa, hôn nhân của nhị ca là do phụ thân cùng tổ mẫu quyết định, huynh ấy đâu có quyền…Tô Mạt cười hỏi: "Mặc Tùng, ngươi nhanh khai báo, nếu không ta đưa ngươi đi đại lao Hình bộ."Mặc Tùng sợ tới mất quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ nói: " Tiểu thư, nào nghiêm trọng như vậy , bất quá là một nha đầu hay tìm ngài ấy nói chuyện.”Tô Mạt ép hỏi nói: "Không phải nhà chúng ta, đó là nha đầu nhà ai?"Mặc Tùng hoảng sợ, dứt khoát nói: "Nhị thiếu gia không cho nói với ai, là một nha đầu của vương gia."Tô Hinh Nhi lập tức bùng nổ, "Vương gia? Nhị ca sao vậy? Sao có thể lén lút qua lại với nha đầu của Vương gia, nếu như bị Vương gia biết, không phải rắc rối sao?"Mặc Tùng sợ tới mức cứng họng.Đại tiểu thư nắm tay nàng, giúp nàng bình tĩnh : "Không phải còn có Mạt Nhi sao."Tô Mạt: "Nếu là chuyện riêng của Nhị ca, chúng ta không cần nhúng tay." Lại nói với Mặc Tùng: "Ngươi không cần nói với Nhị thiếu gia chúng ta biết, chỉ cần làm theo phân phó của hắn là được."Nhị ca dù sao cũng là thanh niên , chính mình có suy nghĩ riêng, hắn là nhị ca của mình , các nàng nên tin tưởng hắn.Tô Hinh Nhi không hiểu, ồn ào muốn nói cho tổ mẫu cùng phụ thân.Tô Mạt nói: "Nhị ca là người có chừng mực, sao lại làm ra chuyện lỗ mãng, chúng ta đi xem Tần ca ca đi."Lúc các nàng đi vào, Tần Nguyên Quân đã được dược đồng xoa bóp xong, sau đó đẩy hắn đến dưới tán cây thạch lựu trong viện, cho hắn cảm nhận không khí tươi mới sau cơn mưa. Nước mưa rửa sạch lá cây khiến chúng sáng lên như ngọc, từng giọt nước còn đọng lại nhẹ nhàng rơi trên tay hắn, mát lạnh mà chân thật.Bên cạnh đó còn có hoa nhài, hoa ngọc tram. Tô Hinh Nhi các nàng cũng ngồi đó vừa cắt hoa vừa đùa nghịch.Tô Mạt với đại tiểu thư ngồi trước mặt Tần Nguyên Quân.Mắt Đại tiểu thư đỏ lên, hít hít cái mũi: "Mạt Nhi, huynh ấy có chết không?”Tô Mạt cười nói: "Đương nhiên sẽ chết."
Đại tiểu thư nhìn nàng: "Đừng nói bậy."
Tô Hinh Nhi vội la lên: "Muội không có nói bậy nha! Có lần, muội thấy
trong tay áo huynh ấy rớt ra một cái khắn tay màu hồng nhạt có thêu hoa
đào.”
Đại tiểu thư biến sắc, cắn môi, nếu là ở vùng quê nhỏ, nam nữ có ý sẽ đưa tín vật chung thân, sau đó người lớn hai nhà sẽ qua nói
chuyện.
Nhưng những gia tộc lớn thì không vậy. Họ kiêng kị nhất
là chuyện tự mình ước định. Hơn nữa, hôn nhân của nhị ca là do phụ thân
cùng tổ mẫu quyết định, huynh ấy đâu có quyền…
Tô Mạt cười hỏi: "Mặc Tùng, ngươi nhanh khai báo, nếu không ta đưa ngươi đi đại lao Hình bộ."
Mặc Tùng sợ tới mất quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ nói: " Tiểu thư, nào
nghiêm trọng như vậy , bất quá là một nha đầu hay tìm ngài ấy nói
chuyện.”
Tô Mạt ép hỏi nói: "Không phải nhà chúng ta, đó là nha đầu nhà ai?"
Mặc Tùng hoảng sợ, dứt khoát nói: "Nhị thiếu gia không cho nói với ai, là một nha đầu của vương gia."
Tô Hinh Nhi lập tức bùng nổ, "Vương gia? Nhị ca sao vậy? Sao có thể lén
lút qua lại với nha đầu của Vương gia, nếu như bị Vương gia biết, không
phải rắc rối sao?"
Mặc Tùng sợ tới mức cứng họng.
Đại tiểu thư nắm tay nàng, giúp nàng bình tĩnh : "Không phải còn có Mạt Nhi sao."
Tô Mạt: "Nếu là chuyện riêng của Nhị ca, chúng ta không cần nhúng tay."
Lại nói với Mặc Tùng: "Ngươi không cần nói với Nhị thiếu gia chúng ta
biết, chỉ cần làm theo phân phó của hắn là được."
Nhị ca dù sao cũng là thanh niên , chính mình có suy nghĩ riêng, hắn là nhị ca của mình , các nàng nên tin tưởng hắn.
Tô Hinh Nhi không hiểu, ồn ào muốn nói cho tổ mẫu cùng phụ thân.
Tô Mạt nói: "Nhị ca là người có chừng mực, sao lại làm ra chuyện lỗ mãng, chúng ta đi xem Tần ca ca đi."
Lúc các nàng đi vào, Tần Nguyên Quân đã được dược đồng xoa bóp xong, sau đó đẩy hắn đến dưới tán cây thạch lựu trong viện, cho hắn cảm nhận không
khí tươi mới sau cơn mưa. Nước mưa rửa sạch lá cây khiến chúng sáng lên
như ngọc, từng giọt nước còn đọng lại nhẹ nhàng rơi trên tay hắn, mát
lạnh mà chân thật.
Bên cạnh đó còn có hoa nhài, hoa ngọc tram. Tô Hinh Nhi các nàng cũng ngồi đó vừa cắt hoa vừa đùa nghịch.
Tô Mạt với đại tiểu thư ngồi trước mặt Tần Nguyên Quân.
Mắt Đại tiểu thư đỏ lên, hít hít cái mũi: "Mạt Nhi, huynh ấy có chết không?”
Tô Mạt cười nói: "Đương nhiên sẽ chết."
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đại tiểu thư nhìn nàng: "Đừng nói bậy."Tô Hinh Nhi vội la lên: "Muội không có nói bậy nha! Có lần, muội thấy trong tay áo huynh ấy rớt ra một cái khắn tay màu hồng nhạt có thêu hoa đào.”Đại tiểu thư biến sắc, cắn môi, nếu là ở vùng quê nhỏ, nam nữ có ý sẽ đưa tín vật chung thân, sau đó người lớn hai nhà sẽ qua nói chuyện.Nhưng những gia tộc lớn thì không vậy. Họ kiêng kị nhất là chuyện tự mình ước định. Hơn nữa, hôn nhân của nhị ca là do phụ thân cùng tổ mẫu quyết định, huynh ấy đâu có quyền…Tô Mạt cười hỏi: "Mặc Tùng, ngươi nhanh khai báo, nếu không ta đưa ngươi đi đại lao Hình bộ."Mặc Tùng sợ tới mất quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ nói: " Tiểu thư, nào nghiêm trọng như vậy , bất quá là một nha đầu hay tìm ngài ấy nói chuyện.”Tô Mạt ép hỏi nói: "Không phải nhà chúng ta, đó là nha đầu nhà ai?"Mặc Tùng hoảng sợ, dứt khoát nói: "Nhị thiếu gia không cho nói với ai, là một nha đầu của vương gia."Tô Hinh Nhi lập tức bùng nổ, "Vương gia? Nhị ca sao vậy? Sao có thể lén lút qua lại với nha đầu của Vương gia, nếu như bị Vương gia biết, không phải rắc rối sao?"Mặc Tùng sợ tới mức cứng họng.Đại tiểu thư nắm tay nàng, giúp nàng bình tĩnh : "Không phải còn có Mạt Nhi sao."Tô Mạt: "Nếu là chuyện riêng của Nhị ca, chúng ta không cần nhúng tay." Lại nói với Mặc Tùng: "Ngươi không cần nói với Nhị thiếu gia chúng ta biết, chỉ cần làm theo phân phó của hắn là được."Nhị ca dù sao cũng là thanh niên , chính mình có suy nghĩ riêng, hắn là nhị ca của mình , các nàng nên tin tưởng hắn.Tô Hinh Nhi không hiểu, ồn ào muốn nói cho tổ mẫu cùng phụ thân.Tô Mạt nói: "Nhị ca là người có chừng mực, sao lại làm ra chuyện lỗ mãng, chúng ta đi xem Tần ca ca đi."Lúc các nàng đi vào, Tần Nguyên Quân đã được dược đồng xoa bóp xong, sau đó đẩy hắn đến dưới tán cây thạch lựu trong viện, cho hắn cảm nhận không khí tươi mới sau cơn mưa. Nước mưa rửa sạch lá cây khiến chúng sáng lên như ngọc, từng giọt nước còn đọng lại nhẹ nhàng rơi trên tay hắn, mát lạnh mà chân thật.Bên cạnh đó còn có hoa nhài, hoa ngọc tram. Tô Hinh Nhi các nàng cũng ngồi đó vừa cắt hoa vừa đùa nghịch.Tô Mạt với đại tiểu thư ngồi trước mặt Tần Nguyên Quân.Mắt Đại tiểu thư đỏ lên, hít hít cái mũi: "Mạt Nhi, huynh ấy có chết không?”Tô Mạt cười nói: "Đương nhiên sẽ chết."