Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1362: Tự làm bậy không thể sống 04

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nói xong, thấy mặt mày tỷ mình tái mét,vội hỏi: " Có người nào sống đến trăm tuổi mà không chết chưa?"Đại tiểu thư giận liếc nàng, nhưng sắc mặt dần dần có huyết sắc, "Nha đầu ngươi, chỉ biết chọc tỷ."Tô Mạt vươn ngón tay ra, chọc chọc vào ngực Tần nguyên quân , "Tần ca ca, huynh phải sớm tỉnh lại nha.... Nếu không, tỷ tỷ sẽ già đi, mà muội không muốn tỷ ấy chờ hoài vầy đâu.”Mấy ngày nay, lúc nàng thay Tần nguyên quân châm cứu, sẽ dùng đến nội lực của mình, lấy nội lực cộng thêm thủ pháp Thiên Thủ Quan Âm, nàng cảm thấy có thể càng kích thích kinh mạch của hắn tốt hơn, để cho hắn mau chóng khôi phục ý thức.Bây giờ còn chua thấy hiệu quả, bởi vì Tần nguyên quân còn đang mê man, nhưng mà khí sắc đã tốt hơn rất nhiều so với lúc nàng vừa trở về, nhìn thấy chỉ là giống với người bình thường đang ngủ, không giống người bệnh.Lúc mấy người Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi đi chơi, đại tiểu thư liền ngồi gần một chút, chậm rãi cầm tay Tần nguyên quân, tay hắn hiện giờ không hề lạnh, bởi vì được bọn họ trị liệu, nên hắn giống như đang ngủ, nhìn không có gì khác.Nàng áp tay hắn lên mặt mình, khẽ nói: "Rốt cuộc là thiếp mệnh khổ hay là chàng mệnh khổ mà ông trời sắp xếp chúng ta gặp nhau lúc đó? ,Thiếp nghĩ từ nay đã có người toàn tâm toàn ý đối với mình, nào ngờ chỉ là hy vọng xa vời. Nếu lòng chàng thật sự có thiếp, xin chàng mau tỉnh lại, đừng bỏ cuộc. Lúc trước là tại thiếp do dự mới hại chàng ra nông nỗi nhưng giờ thiếp không như vậy nữa. nếu chàng có bề gì, chắc thiếp cũng không sống nổi. Ai cũng nói chàng thật thà nhưng thiếp biết chàng rất thông mình, còn giảo hoạt nữa. Nếu không, sao tim bị chàng trộm mất ,à còn không biết. Có phải thiếp ngốc lắm hay không?”Dù khi đó tâm thiếu nữ bởi vì một chút rung động, thích một người nam nhân, nhưng hiện thực tàn khốc để cho nàng nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.Bây giờ tâm đã lạnh đi, thậm chí còn không muốn đáp lại một tấm lòng chân thành nồng nhiệt khác.Nàng vốn nghĩ cứ như vậy đi, chính mình không thể không lập gia đình, dù gả cho hắn cũng sẽ không thích hắn.Ai lại biết, sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn ngủ say , im lặng nằm, nàng ngày ngày làm bạn với hắn, nhìn hắn, nói chuyện với hắn.Dần dần, nàng mới cảm nhận được chân tình hắn dành cho nàng nhiều như thế nào cũng là lúc nàng đem tâm mình hồi phục."Đợi cho đến lúc trong lòng thiếp chỉ có chàng, chàng lại bỏ thiếp mà đi. Chàng nói, thiếp còn có thể sống nổi sao?”

Nói xong, thấy mặt mày tỷ mình tái mét,vội hỏi: " Có người nào sống đến trăm tuổi mà không chết chưa?"

Đại tiểu thư giận liếc nàng, nhưng sắc mặt dần dần có huyết sắc, "Nha đầu ngươi, chỉ biết chọc tỷ."

Tô Mạt vươn ngón tay ra, chọc chọc vào ngực Tần nguyên quân , "Tần ca ca,
huynh phải sớm tỉnh lại nha.... Nếu không, tỷ tỷ sẽ già đi, mà muội
không muốn tỷ ấy chờ hoài vầy đâu.”

Mấy ngày nay, lúc nàng thay
Tần nguyên quân châm cứu, sẽ dùng đến nội lực của mình, lấy nội lực cộng thêm thủ pháp Thiên Thủ Quan Âm, nàng cảm thấy có thể càng kích thích
kinh mạch của hắn tốt hơn, để cho hắn mau chóng khôi phục ý thức.

Bây giờ còn chua thấy hiệu quả, bởi vì Tần nguyên quân còn đang mê man,
nhưng mà khí sắc đã tốt hơn rất nhiều so với lúc nàng vừa trở về, nhìn
thấy chỉ là giống với người bình thường đang ngủ, không giống người
bệnh.

Lúc mấy người Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi đi chơi, đại tiểu
thư liền ngồi gần một chút, chậm rãi cầm tay Tần nguyên quân, tay hắn
hiện giờ không hề lạnh, bởi vì được bọn họ trị liệu, nên hắn giống như đang ngủ, nhìn không có gì khác.

Nàng áp tay hắn lên mặt mình,
khẽ nói: "Rốt cuộc là thiếp mệnh khổ hay là chàng mệnh khổ mà ông trời
sắp xếp chúng ta gặp nhau lúc đó? ,

Thiếp nghĩ từ nay đã có người
toàn tâm toàn ý đối với mình, nào ngờ chỉ là hy vọng xa vời. Nếu lòng
chàng thật sự có thiếp, xin chàng mau tỉnh lại, đừng bỏ cuộc. Lúc trước
là tại thiếp do dự mới hại chàng ra nông nỗi nhưng giờ thiếp không như
vậy nữa. nếu chàng có bề gì, chắc thiếp cũng không sống nổi. Ai cũng nói chàng thật thà nhưng thiếp biết chàng rất thông mình, còn giảo hoạt
nữa. Nếu không, sao tim bị chàng trộm mất ,à còn không biết. Có phải
thiếp ngốc lắm hay không?”

Dù khi đó tâm thiếu nữ bởi vì một chút rung động, thích một người nam nhân, nhưng hiện thực tàn khốc để cho
nàng nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.

Bây giờ tâm đã lạnh đi, thậm chí còn không muốn đáp lại một tấm lòng chân thành nồng nhiệt khác.

Nàng vốn nghĩ cứ như vậy đi, chính mình không thể không lập gia đình, dù gả cho hắn cũng sẽ không thích hắn.

Ai lại biết, sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn ngủ say , im lặng nằm, nàng ngày ngày làm bạn với hắn, nhìn hắn, nói chuyện với hắn.

Dần dần, nàng mới cảm nhận được chân tình hắn dành cho nàng nhiều như thế nào cũng là lúc nàng đem tâm mình hồi phục.

"Đợi cho đến lúc trong lòng thiếp chỉ có chàng, chàng lại bỏ thiếp mà đi. Chàng nói, thiếp còn có thể sống nổi sao?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nói xong, thấy mặt mày tỷ mình tái mét,vội hỏi: " Có người nào sống đến trăm tuổi mà không chết chưa?"Đại tiểu thư giận liếc nàng, nhưng sắc mặt dần dần có huyết sắc, "Nha đầu ngươi, chỉ biết chọc tỷ."Tô Mạt vươn ngón tay ra, chọc chọc vào ngực Tần nguyên quân , "Tần ca ca, huynh phải sớm tỉnh lại nha.... Nếu không, tỷ tỷ sẽ già đi, mà muội không muốn tỷ ấy chờ hoài vầy đâu.”Mấy ngày nay, lúc nàng thay Tần nguyên quân châm cứu, sẽ dùng đến nội lực của mình, lấy nội lực cộng thêm thủ pháp Thiên Thủ Quan Âm, nàng cảm thấy có thể càng kích thích kinh mạch của hắn tốt hơn, để cho hắn mau chóng khôi phục ý thức.Bây giờ còn chua thấy hiệu quả, bởi vì Tần nguyên quân còn đang mê man, nhưng mà khí sắc đã tốt hơn rất nhiều so với lúc nàng vừa trở về, nhìn thấy chỉ là giống với người bình thường đang ngủ, không giống người bệnh.Lúc mấy người Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi đi chơi, đại tiểu thư liền ngồi gần một chút, chậm rãi cầm tay Tần nguyên quân, tay hắn hiện giờ không hề lạnh, bởi vì được bọn họ trị liệu, nên hắn giống như đang ngủ, nhìn không có gì khác.Nàng áp tay hắn lên mặt mình, khẽ nói: "Rốt cuộc là thiếp mệnh khổ hay là chàng mệnh khổ mà ông trời sắp xếp chúng ta gặp nhau lúc đó? ,Thiếp nghĩ từ nay đã có người toàn tâm toàn ý đối với mình, nào ngờ chỉ là hy vọng xa vời. Nếu lòng chàng thật sự có thiếp, xin chàng mau tỉnh lại, đừng bỏ cuộc. Lúc trước là tại thiếp do dự mới hại chàng ra nông nỗi nhưng giờ thiếp không như vậy nữa. nếu chàng có bề gì, chắc thiếp cũng không sống nổi. Ai cũng nói chàng thật thà nhưng thiếp biết chàng rất thông mình, còn giảo hoạt nữa. Nếu không, sao tim bị chàng trộm mất ,à còn không biết. Có phải thiếp ngốc lắm hay không?”Dù khi đó tâm thiếu nữ bởi vì một chút rung động, thích một người nam nhân, nhưng hiện thực tàn khốc để cho nàng nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.Bây giờ tâm đã lạnh đi, thậm chí còn không muốn đáp lại một tấm lòng chân thành nồng nhiệt khác.Nàng vốn nghĩ cứ như vậy đi, chính mình không thể không lập gia đình, dù gả cho hắn cũng sẽ không thích hắn.Ai lại biết, sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn ngủ say , im lặng nằm, nàng ngày ngày làm bạn với hắn, nhìn hắn, nói chuyện với hắn.Dần dần, nàng mới cảm nhận được chân tình hắn dành cho nàng nhiều như thế nào cũng là lúc nàng đem tâm mình hồi phục."Đợi cho đến lúc trong lòng thiếp chỉ có chàng, chàng lại bỏ thiếp mà đi. Chàng nói, thiếp còn có thể sống nổi sao?”

Chương 1362: Tự làm bậy không thể sống 04