Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1378: Suốt ngày bắn nhạn có ngày bị nhạn mổ mắt. 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế hừ lạnh:“Đáng giận, trong hoàng thành lại liên tục phát sinh nghịch tặc, mặt mũi hoàng gi còn đâu nữa ! "Hắn nhướng mày, kiên quyết : " Đi, dẫn người đuổi theo Lưu Ngọc, bảo hắn bí mật đem Vu Hận sinh xử tử, vĩnh tuyệt hậu hoạn.”Hoàng Phủ Giác kinh ngạc, không hiểu sao phụ hoàng lại thay đổi ý định, vừa rồi còn nói cho hắn uống thuốc .Hắn cũng không dám chần chờ, đứng dậy đi ra ngoài, bởi vì quá mau, thiếu chút nữa xô ngã một người, tưởng là cung nữ nào, ai ngờ là Tống Dung Miên.Hắn không khỏi nhíu mày, nàng vội thi lễ:“Điện hạ.”Hoàng đế thản nhiên:“Đi mau.”Hoàng Phủ Giác bỏ đi, hoàng đế nói với Tống Dung Miên:“Ngươi sắp là dung tần, cần phải tập, không cần hành lễ với chúng. "Tống Dung Miên nhu thuận nói:“Thiếp đã biết, về sau chỉ hành lễ với bệ hạ.”Hoàng đế cầm tay nàng, để nàng ngồi lên đùi mình.Trong cung Hoàng quý phiBà tức đến nghiến răng nghiến lợi, cả người phát run, làm bề bao nhiêu thứ mà không hết giận.Bà không ngờ có ngày mình bị cháu mình tính kế, vẫn nghĩ là để nó ở đây cho có người sai phái. Bình thường thấy nó hiền lành, ở nhà lại là thứ nữ, tốt với nó một chút chắc chán nó sẽ bán mạng cho mình, ai ngờ…Tức chết nàng thôi !Bà thấy tức đến nghẹn thở. Vì nó mà khi nghe Tề Vương có lẽ bị nổ chết mà cũng không vui nổi.Càng nghĩ càng điên, lại đập thêm bao nhiêu là thứ, làm thái giám cung nữ quỳ mọp sợ run.Thái tử đi vào thấy vậy phất tay cho họ lui ra.“Mẫu phi, ai chọc giận người ? "Thấy con, Hoàng quý phi tức đến phát khóc : " Tuyên nhi, con nói xem, sao mẫu thân lại nuôi cái thứ ăn cây táo rào cây sung này. Mắt ta bị mù thật mà. "Thái tử đỡ bà ngồi xuống, an ủi:“Mẫu phi tức mà làm gì ? Người vừa đẹp vừa cao quý, phụ hoàng lớn tuổi vậy còn sủng hạnh mỹ nhân mười mấy tuổi. Không lẽ người muốn tranh sủng với mấy ả đó sao ? "

Hoàng đế hừ lạnh:“Đáng giận, trong hoàng thành lại liên tục phát sinh nghịch tặc, mặt mũi hoàng gi còn đâu nữa ! "

Hắn nhướng mày, kiên quyết : " Đi, dẫn người đuổi theo Lưu Ngọc, bảo hắn bí mật đem Vu Hận sinh xử tử, vĩnh tuyệt hậu hoạn.”

Hoàng Phủ Giác kinh ngạc, không hiểu sao phụ hoàng lại thay đổi ý định, vừa rồi còn nói cho hắn uống thuốc .

Hắn cũng không dám chần chờ, đứng dậy đi ra ngoài, bởi vì quá mau, thiếu
chút nữa xô ngã một người, tưởng là cung nữ nào, ai ngờ là Tống Dung
Miên.

Hắn không khỏi nhíu mày, nàng vội thi lễ:“Điện hạ.”

Hoàng đế thản nhiên:“Đi mau.”

Hoàng Phủ Giác bỏ đi, hoàng đế nói với Tống Dung Miên:“Ngươi sắp là dung tần, cần phải tập, không cần hành lễ với chúng. "

Tống Dung Miên nhu thuận nói:“Thiếp đã biết, về sau chỉ hành lễ với bệ hạ.”

Hoàng đế cầm tay nàng, để nàng ngồi lên đùi mình.

Trong cung Hoàng quý phi

Bà tức đến nghiến răng nghiến lợi, cả người phát run, làm bề bao nhiêu thứ mà không hết giận.

Bà không ngờ có ngày mình bị cháu mình tính kế, vẫn nghĩ là để nó ở đây
cho có người sai phái. Bình thường thấy nó hiền lành, ở nhà lại là thứ
nữ, tốt với nó một chút chắc chán nó sẽ bán mạng cho mình, ai ngờ…

Tức chết nàng thôi !

Bà thấy tức đến nghẹn thở. Vì nó mà khi nghe Tề Vương có lẽ bị nổ chết mà cũng không vui nổi.

Càng nghĩ càng điên, lại đập thêm bao nhiêu là thứ, làm thái giám cung nữ quỳ mọp sợ run.

Thái tử đi vào thấy vậy phất tay cho họ lui ra.

“Mẫu phi, ai chọc giận người ? "

Thấy con, Hoàng quý phi tức đến phát khóc : " Tuyên nhi, con nói xem, sao
mẫu thân lại nuôi cái thứ ăn cây táo rào cây sung này. Mắt ta bị mù thật mà. "

Thái tử đỡ bà ngồi xuống, an ủi:“Mẫu phi tức mà làm gì ?
Người vừa đẹp vừa cao quý, phụ hoàng lớn tuổi vậy còn sủng hạnh mỹ nhân
mười mấy tuổi. Không lẽ người muốn tranh sủng với mấy ả đó sao ? "

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế hừ lạnh:“Đáng giận, trong hoàng thành lại liên tục phát sinh nghịch tặc, mặt mũi hoàng gi còn đâu nữa ! "Hắn nhướng mày, kiên quyết : " Đi, dẫn người đuổi theo Lưu Ngọc, bảo hắn bí mật đem Vu Hận sinh xử tử, vĩnh tuyệt hậu hoạn.”Hoàng Phủ Giác kinh ngạc, không hiểu sao phụ hoàng lại thay đổi ý định, vừa rồi còn nói cho hắn uống thuốc .Hắn cũng không dám chần chờ, đứng dậy đi ra ngoài, bởi vì quá mau, thiếu chút nữa xô ngã một người, tưởng là cung nữ nào, ai ngờ là Tống Dung Miên.Hắn không khỏi nhíu mày, nàng vội thi lễ:“Điện hạ.”Hoàng đế thản nhiên:“Đi mau.”Hoàng Phủ Giác bỏ đi, hoàng đế nói với Tống Dung Miên:“Ngươi sắp là dung tần, cần phải tập, không cần hành lễ với chúng. "Tống Dung Miên nhu thuận nói:“Thiếp đã biết, về sau chỉ hành lễ với bệ hạ.”Hoàng đế cầm tay nàng, để nàng ngồi lên đùi mình.Trong cung Hoàng quý phiBà tức đến nghiến răng nghiến lợi, cả người phát run, làm bề bao nhiêu thứ mà không hết giận.Bà không ngờ có ngày mình bị cháu mình tính kế, vẫn nghĩ là để nó ở đây cho có người sai phái. Bình thường thấy nó hiền lành, ở nhà lại là thứ nữ, tốt với nó một chút chắc chán nó sẽ bán mạng cho mình, ai ngờ…Tức chết nàng thôi !Bà thấy tức đến nghẹn thở. Vì nó mà khi nghe Tề Vương có lẽ bị nổ chết mà cũng không vui nổi.Càng nghĩ càng điên, lại đập thêm bao nhiêu là thứ, làm thái giám cung nữ quỳ mọp sợ run.Thái tử đi vào thấy vậy phất tay cho họ lui ra.“Mẫu phi, ai chọc giận người ? "Thấy con, Hoàng quý phi tức đến phát khóc : " Tuyên nhi, con nói xem, sao mẫu thân lại nuôi cái thứ ăn cây táo rào cây sung này. Mắt ta bị mù thật mà. "Thái tử đỡ bà ngồi xuống, an ủi:“Mẫu phi tức mà làm gì ? Người vừa đẹp vừa cao quý, phụ hoàng lớn tuổi vậy còn sủng hạnh mỹ nhân mười mấy tuổi. Không lẽ người muốn tranh sủng với mấy ả đó sao ? "

Chương 1378: Suốt ngày bắn nhạn có ngày bị nhạn mổ mắt. 01