Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1379: Suốt ngày bắn nhạn có ngày bị nhạn mổ mắt 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng quý phi chấn động, nàng quả thật hồ đồ, vậy mà ôm ấp ảo tưởng với hoàng đế , còn tưởng hắn sẽ nhớ tình cũ hay sao ?Không phải mình năm đó cũng dùng thủ đoạn giống Tống Dung Miên bây giờ để được hắn thương tiếc hay sao ?Thái tử lại nói:“Mẫu phi ngẫm lại, nay người đã là mẫu nghi thiên hạ. Người còn phải tỏ ra rộng lượng vì phụ hoàng mở rộng hậu cung. Tứ muội là người tống gia, không phải so với người khác càng tốt hơn sao ? "Hoàng quý phi chậm rãi thu liễm bi thương, mình quả thật là hồ đồ, lại cần con tới thức tỉnh. Thái tử quả nhiên trưởng thành, không còn là đứa làm bà lo lắng không yên nữa.Bà khôi phục tư thái đoan trang, gật đầu:“Ta vốn không tính nói với con. Bất quá là mấy kẻ không tự lượng sức, chẳng qua xảy ra chuyện lớn, Hoàng Phủ Cẩn không rõ tung tích. Không biết hắn chết thật hay lẫn đâu đó sắp sẵn âm mưu nên mới rối loạn. "Thái tử cười, vừa nghe tin hắn liền thỉnh giáo Tống Minh Dương, quả nhiên ra ý kiến hay.Hơn nữa, trận nổ này, nổ thật tốt !Hoàng quý phi sai Tú Nga mở kho, lấy mấy cuộn varit tốt với một ít đồ trang sức thưởng cho Tống Dung Miên, lại cho hai cung nữ ở cung mình qua hầu nàng. Tú Nga vâng lệnhđi làm.Thái tử dẫn người đi tới Càn Thanh cung thỉnh an hoàng đế nhưng bị thị vệ cản lại.Thị vệ đó lấy lí do hết sức chính nghĩa:“Bệ hạ có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào.”Thái tử mắt lạnh quét một vòng, thấy tùy tùng Hoàng Phủ Giác đứng gần đó, không khỏi hừ lạnh, hoàng đế cho Hoàng Phủ Giác đi vào, lại không gặp thái tử là hắn.Hắn nhếch môi, ra lệnh tùy tùng: “ Phái người đi Tề Vương phủ hỏi xem có tin gì của Tề Vương chưa ? "Người nọ lập tức đến phi ngựa đi Tề vương phủ, lại bị thị vệ ngăn lại, không cần biết hắn là người của thái tử hay là người của ai, chỉ cần không phải là người của hoàng đế đều không tiếp.
Hoàng quý phi chấn động, nàng quả thật hồ đồ, vậy mà ôm ấp ảo tưởng với hoàng đế , còn tưởng hắn sẽ nhớ tình cũ hay sao ?
Không phải mình năm đó cũng dùng thủ đoạn giống Tống Dung Miên bây giờ để được hắn thương tiếc hay sao ?
Thái tử lại nói:“Mẫu phi ngẫm lại, nay người đã là mẫu nghi thiên hạ. Người
còn phải tỏ ra rộng lượng vì phụ hoàng mở rộng hậu cung. Tứ muội là
người tống gia, không phải so với người khác càng tốt hơn sao ? "
Hoàng quý phi chậm rãi thu liễm bi thương, mình quả thật là hồ đồ, lại
cần con tới thức tỉnh. Thái tử quả nhiên trưởng thành, không còn là đứa
làm bà lo lắng không yên nữa.
Bà khôi phục tư thái đoan trang,
gật đầu:“Ta vốn không tính nói với con. Bất quá là mấy kẻ không tự lượng sức, chẳng qua xảy ra chuyện lớn, Hoàng Phủ Cẩn không rõ tung tích.
Không biết hắn chết thật hay lẫn đâu đó sắp sẵn âm mưu nên mới rối loạn. "
Thái tử cười, vừa nghe tin hắn liền thỉnh giáo Tống Minh Dương, quả nhiên ra ý kiến hay.
Hơn nữa, trận nổ này, nổ thật tốt !
Hoàng quý phi sai Tú Nga mở kho, lấy mấy cuộn varit tốt với một ít đồ trang
sức thưởng cho Tống Dung Miên, lại cho hai cung nữ ở cung mình qua hầu
nàng. Tú Nga vâng lệnhđi làm.
Thái tử dẫn người đi tới Càn Thanh cung thỉnh an hoàng đế nhưng bị thị vệ cản lại.
Thị vệ đó lấy lí do hết sức chính nghĩa:“Bệ hạ có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào.”
Thái tử mắt lạnh quét một vòng, thấy tùy tùng Hoàng Phủ Giác đứng gần đó,
không khỏi hừ lạnh, hoàng đế cho Hoàng Phủ Giác đi vào, lại không gặp
thái tử là hắn.
Hắn nhếch môi, ra lệnh tùy tùng: “ Phái người đi Tề Vương phủ hỏi xem có tin gì của Tề Vương chưa ? "
Người nọ lập tức đến phi ngựa đi Tề vương phủ, lại bị thị vệ ngăn lại, không
cần biết hắn là người của thái tử hay là người của ai, chỉ cần không
phải là người của hoàng đế đều không tiếp.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng quý phi chấn động, nàng quả thật hồ đồ, vậy mà ôm ấp ảo tưởng với hoàng đế , còn tưởng hắn sẽ nhớ tình cũ hay sao ?Không phải mình năm đó cũng dùng thủ đoạn giống Tống Dung Miên bây giờ để được hắn thương tiếc hay sao ?Thái tử lại nói:“Mẫu phi ngẫm lại, nay người đã là mẫu nghi thiên hạ. Người còn phải tỏ ra rộng lượng vì phụ hoàng mở rộng hậu cung. Tứ muội là người tống gia, không phải so với người khác càng tốt hơn sao ? "Hoàng quý phi chậm rãi thu liễm bi thương, mình quả thật là hồ đồ, lại cần con tới thức tỉnh. Thái tử quả nhiên trưởng thành, không còn là đứa làm bà lo lắng không yên nữa.Bà khôi phục tư thái đoan trang, gật đầu:“Ta vốn không tính nói với con. Bất quá là mấy kẻ không tự lượng sức, chẳng qua xảy ra chuyện lớn, Hoàng Phủ Cẩn không rõ tung tích. Không biết hắn chết thật hay lẫn đâu đó sắp sẵn âm mưu nên mới rối loạn. "Thái tử cười, vừa nghe tin hắn liền thỉnh giáo Tống Minh Dương, quả nhiên ra ý kiến hay.Hơn nữa, trận nổ này, nổ thật tốt !Hoàng quý phi sai Tú Nga mở kho, lấy mấy cuộn varit tốt với một ít đồ trang sức thưởng cho Tống Dung Miên, lại cho hai cung nữ ở cung mình qua hầu nàng. Tú Nga vâng lệnhđi làm.Thái tử dẫn người đi tới Càn Thanh cung thỉnh an hoàng đế nhưng bị thị vệ cản lại.Thị vệ đó lấy lí do hết sức chính nghĩa:“Bệ hạ có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào.”Thái tử mắt lạnh quét một vòng, thấy tùy tùng Hoàng Phủ Giác đứng gần đó, không khỏi hừ lạnh, hoàng đế cho Hoàng Phủ Giác đi vào, lại không gặp thái tử là hắn.Hắn nhếch môi, ra lệnh tùy tùng: “ Phái người đi Tề Vương phủ hỏi xem có tin gì của Tề Vương chưa ? "Người nọ lập tức đến phi ngựa đi Tề vương phủ, lại bị thị vệ ngăn lại, không cần biết hắn là người của thái tử hay là người của ai, chỉ cần không phải là người của hoàng đế đều không tiếp.