Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1382
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lăng Nhược thấy Tô Mạt đến, tiến lên hành lễ, Tô Mạt đem tranh cuốn đưa cho nàng, lại nói:“Sai A Lí bí mật hành động, còn Lưu Vân Lưu Hoản giả vờ tìm điện hạ, càng ồn áo càng tốt. "Lăng Nhược hiểu ý, lập tức đi.“Mạt nhi, Mạt nhi, tin tức tốt, mới vừa rồi Hồ tiên sinh thi châm, nói tần ca ca có phản ứng .” Tô Hinh Nhi vui vẻ nói.Hồ Tú Hồng cũng dùng sức gật đầu, cười hì hì nhìn đại tiểu thư : “Tần gia ca ca nếu không tỉnh lại, có người chờ không kịp đâu.”Đại tiểu thư hai má ửng đỏ, nắm chặt khăn : " Còn nói lung tung nữa, ta không chế hương liệu cho muội đâu. "Nói đến điều hương, Hồ Tú Hồng nói:“Muội muốn tới hương Lâu coi thử. A Cổ thái sư phụ nói sẽ chế cho ta một bình, vậy mà tới giờ không thấy gì hết. "Tô Mạt đã nói Hoàng Phủ Cẩn không sao nên tinh thần ai cũng nhẹ nhõm. Không khí nghẹt thở trong kinh hành không liên quan tới họ.Ồn áo một hồi, Hồ tiên sinh ngoắc họ : " Lại đậy, ta làm ảo thuật cho các con xem. "Mọi người háo hức đi qua, chỉ thấy Hồ tiên sinh cầm trong tay một cái bình thủy tinh, mấy dây pháo. Hồ phu nhân đưa mấy nén nhang cho lão.Hồ tiên sinh bẻ nhang ra làm nhiều đoạn, sau đó lấy dây pháo trộn vào, bỏ hết tất cả vào bình thủy tinh, phía trên để mọt tấm ván gỗ, giữa tấm ván có một lỗ nhỏ, vừa với miệng bình, nước không vào được.Hoàn thành xong, đem hết mọi thứ bỏ vô bể nước.Tô Hinh Nhi vỡ lẽ : " A ! Thuốc nổ ở trong hà đăng cũng làm giống như vậy phải không ? "Tô Mạt nói:“Nguyên tắc thì giống nhưng phức tạp hơn nhiều. Cái này là giúp mọi người biết, thuốc nổ có thể nổ trong nước. Hơn nữa, Giang Nam có mấy bang phái rành rẽ thủy tính, cướp của giết người không chớp mắt, mấy thứ kiểu này sử dụng rất thuần thục. "Mọi người đang nói, " bụp " một tiếng, bình thủy tinh bể tan tành, bọt nước văng khắp nơi, nhưng bể nước bên ngoài lại không sao.“Hồ tiên sinh thật lợi hại, y thuật cao minh, ngay cả thuốc nổ cũng biết!” Tô Hinh Nhi bội phục.Hồ Tú Hồng hì hì cười nói:“Không phải , đây là nương ta lợi hại, cha ta chỉ họa được mấy phần thôi. "Hồ tiên sinh vỗ nàng đầu nàng : " Nha đầu hư ! "
Lăng Nhược thấy Tô Mạt đến, tiến lên hành lễ, Tô Mạt đem tranh cuốn đưa cho nàng, lại nói:“Sai A Lí bí mật hành động, còn Lưu Vân Lưu Hoản giả vờ tìm điện hạ, càng ồn áo càng tốt. "
Lăng Nhược hiểu ý, lập tức đi.
“Mạt nhi, Mạt nhi, tin tức tốt, mới vừa rồi Hồ tiên sinh thi châm, nói tần ca ca có phản ứng .” Tô Hinh Nhi vui vẻ nói.
Hồ Tú Hồng cũng dùng sức gật đầu, cười hì hì nhìn đại tiểu thư : “Tần gia ca ca nếu không tỉnh lại, có người chờ không kịp đâu.”
Đại tiểu thư hai má ửng đỏ, nắm chặt khăn : " Còn nói lung tung nữa, ta không chế hương liệu cho muội đâu. "
Nói đến điều hương, Hồ Tú Hồng nói:“Muội muốn tới hương Lâu coi thử. A Cổ
thái sư phụ nói sẽ chế cho ta một bình, vậy mà tới giờ không thấy gì
hết. "
Tô Mạt đã nói Hoàng Phủ Cẩn không sao nên tinh thần ai
cũng nhẹ nhõm. Không khí nghẹt thở trong kinh hành không liên quan tới
họ.
Ồn áo một hồi, Hồ tiên sinh ngoắc họ : " Lại đậy, ta làm ảo thuật cho các con xem. "
Mọi người háo hức đi qua, chỉ thấy Hồ tiên sinh cầm trong tay một cái bình
thủy tinh, mấy dây pháo. Hồ phu nhân đưa mấy nén nhang cho lão.
Hồ tiên sinh bẻ nhang ra làm nhiều đoạn, sau đó lấy dây pháo trộn vào, bỏ
hết tất cả vào bình thủy tinh, phía trên để mọt tấm ván gỗ, giữa tấm ván có một lỗ nhỏ, vừa với miệng bình, nước không vào được.
Hoàn thành xong, đem hết mọi thứ bỏ vô bể nước.
Tô Hinh Nhi vỡ lẽ : " A ! Thuốc nổ ở trong hà đăng cũng làm giống như vậy phải không ? "
Tô Mạt nói:“Nguyên tắc thì giống nhưng phức tạp hơn nhiều. Cái này là giúp mọi người biết, thuốc nổ có thể nổ trong nước. Hơn nữa, Giang Nam có
mấy bang phái rành rẽ thủy tính, cướp của giết người không chớp mắt, mấy thứ kiểu này sử dụng rất thuần thục. "
Mọi người đang nói,
" bụp " một tiếng, bình thủy tinh bể tan tành, bọt nước văng khắp nơi,
nhưng bể nước bên ngoài lại không sao.
“Hồ tiên sinh thật lợi hại, y thuật cao minh, ngay cả thuốc nổ cũng biết!” Tô Hinh Nhi bội phục.
Hồ Tú Hồng hì hì cười nói:“Không phải , đây là nương ta lợi hại, cha ta chỉ họa được mấy phần thôi. "
Hồ tiên sinh vỗ nàng đầu nàng : " Nha đầu hư ! "
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lăng Nhược thấy Tô Mạt đến, tiến lên hành lễ, Tô Mạt đem tranh cuốn đưa cho nàng, lại nói:“Sai A Lí bí mật hành động, còn Lưu Vân Lưu Hoản giả vờ tìm điện hạ, càng ồn áo càng tốt. "Lăng Nhược hiểu ý, lập tức đi.“Mạt nhi, Mạt nhi, tin tức tốt, mới vừa rồi Hồ tiên sinh thi châm, nói tần ca ca có phản ứng .” Tô Hinh Nhi vui vẻ nói.Hồ Tú Hồng cũng dùng sức gật đầu, cười hì hì nhìn đại tiểu thư : “Tần gia ca ca nếu không tỉnh lại, có người chờ không kịp đâu.”Đại tiểu thư hai má ửng đỏ, nắm chặt khăn : " Còn nói lung tung nữa, ta không chế hương liệu cho muội đâu. "Nói đến điều hương, Hồ Tú Hồng nói:“Muội muốn tới hương Lâu coi thử. A Cổ thái sư phụ nói sẽ chế cho ta một bình, vậy mà tới giờ không thấy gì hết. "Tô Mạt đã nói Hoàng Phủ Cẩn không sao nên tinh thần ai cũng nhẹ nhõm. Không khí nghẹt thở trong kinh hành không liên quan tới họ.Ồn áo một hồi, Hồ tiên sinh ngoắc họ : " Lại đậy, ta làm ảo thuật cho các con xem. "Mọi người háo hức đi qua, chỉ thấy Hồ tiên sinh cầm trong tay một cái bình thủy tinh, mấy dây pháo. Hồ phu nhân đưa mấy nén nhang cho lão.Hồ tiên sinh bẻ nhang ra làm nhiều đoạn, sau đó lấy dây pháo trộn vào, bỏ hết tất cả vào bình thủy tinh, phía trên để mọt tấm ván gỗ, giữa tấm ván có một lỗ nhỏ, vừa với miệng bình, nước không vào được.Hoàn thành xong, đem hết mọi thứ bỏ vô bể nước.Tô Hinh Nhi vỡ lẽ : " A ! Thuốc nổ ở trong hà đăng cũng làm giống như vậy phải không ? "Tô Mạt nói:“Nguyên tắc thì giống nhưng phức tạp hơn nhiều. Cái này là giúp mọi người biết, thuốc nổ có thể nổ trong nước. Hơn nữa, Giang Nam có mấy bang phái rành rẽ thủy tính, cướp của giết người không chớp mắt, mấy thứ kiểu này sử dụng rất thuần thục. "Mọi người đang nói, " bụp " một tiếng, bình thủy tinh bể tan tành, bọt nước văng khắp nơi, nhưng bể nước bên ngoài lại không sao.“Hồ tiên sinh thật lợi hại, y thuật cao minh, ngay cả thuốc nổ cũng biết!” Tô Hinh Nhi bội phục.Hồ Tú Hồng hì hì cười nói:“Không phải , đây là nương ta lợi hại, cha ta chỉ họa được mấy phần thôi. "Hồ tiên sinh vỗ nàng đầu nàng : " Nha đầu hư ! "