Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1381
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương Minh Chí vẫn còn không yên. Dù hắn không bị nghi ngờ là chế tạo hà đăng( đèn hoa sen thả trên sông vào dịp Trung Nguyên), thuốc nổ gì đó nhưng trữ số lượng pháp lớn như vậy cũng khiến bệ hạ không vui. Bị bệ hạ chán ghét, vị trí thị lang của hắn còn ngồi vững sao?Tô Nhân Vũ tỏ vẻ còn có công vụ, Vương Minh Chí đành phải cáo từ, đi tới cửa lại không cam lòng, nói muốn thăm muội muội một chút.Tô Mạt vừa từ tới, nghe hắn muốn đi thăm Vương phu nhân, nàng buồn bã:“Cậu, mẫu thân tuy không thể nói chuyện nhưng vẫn trông cậu tới, cũng muốn về nhà ở ít ngày. Nếu vầ nhà với cậu, không chừng mẫu thân sẽ bớt đôi chút.Vương Minh Chí mới nghe đã hoảng, không ngừng nói:“Cháu gái tính trẻ con, nói chuyện không cân nhắc. Mẫu thân cháu là con dâu Tô gia con dâu, sao tùy tiện về nhà mẹ đẻ được.”Sau đó vội cùng Tô Nhân Vũ cáo từ, nhanh về phủ.Tô Mạt hừ lạnh , khóe môi hơi hơi cong, cười nhìn phụ than:“Cha, có phát hiện Tống gia có gì hả nghi không?”Tô Nhân Vũ nắm tay nàng, dẫn nàng đi thư phòng nói chuyện. Vào phòng, hắn láy một quyển tranh cuốn đưa cho nàng.Tô Mạt mở ra, bên trong đúng là bản đồ của phủ Tống gia, vẽ rất kĩ, đình đài lầu gác, tráng lệ vô cùng.Nàng chỉ chỉ mấy chỗ, nói:“Phụ thân, mấy chỗ này phải là mật thất không?”Tô Nhân Vũ nhìn thoáng qua:“Mạt nhi nói rất đúng, mật thất Tống gia chỉ sợ không đơn giản. Cái này chẳng qua chỉ là thứ được đưa đi đăng kí, làm cho người ngoài nhìn mà thôi.”Tô Mạt lại cảm thấy có thứ này là đủ rồi, tổng thể diện tích nằm đây, có thứ gì cũng chỉ vòng vòng trong đó, chạy được đi đâu?“Cha, vậy là đủ rồi.” Nàng vui mừng thu hồi nó.Tô Nhân Vũ thấy nàng vui như vậy, thân thiết nói:“Tề vương điện hạ, không có việc gì đi.”“Không sao, chỉ bị thương nhẹ, phụ thân đừng lo quá. " Nàng cẩn thận cuộn bức tranh lại cất vào người, cáo từ phụ thân rồi về sân của mình.Hai ngày trước, Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng đã đến Tô phủ, ở trong viện Tần Nguyên Quân, thay Tô Mạt chiếu cố hắn.Tô Mạt cầm tranh cuốn đi vào sân của Tần Nguyên Quân sân, Tô Việt vẫn đến thị mậu tư làm việc. Đại tiểu thư, Tô Tô Hinh Nhi, Hồ Tú Hồng nói chuyện, Hồ tiên sinh một mặt giúp Tần Nguyên Quân châm cứu, một mặt bàn bạc gì đó với vợ mình.
Vương Minh Chí vẫn còn không yên. Dù hắn không bị nghi ngờ là chế tạo hà đăng( đèn hoa sen thả trên sông vào dịp Trung Nguyên), thuốc nổ gì đó nhưng trữ số lượng pháp lớn như vậy cũng khiến bệ hạ không vui. Bị bệ hạ chán ghét, vị trí thị
lang của hắn còn ngồi vững sao?
Tô Nhân Vũ tỏ vẻ còn có công vụ,
Vương Minh Chí đành phải cáo từ, đi tới cửa lại không cam lòng, nói muốn thăm muội muội một chút.
Tô Mạt vừa từ tới, nghe hắn muốn đi
thăm Vương phu nhân, nàng buồn bã:“Cậu, mẫu thân tuy không thể nói
chuyện nhưng vẫn trông cậu tới, cũng muốn về nhà ở ít ngày. Nếu vầ nhà
với cậu, không chừng mẫu thân sẽ bớt đôi chút.
Vương Minh Chí mới nghe đã hoảng, không ngừng nói:“Cháu gái tính trẻ con, nói chuyện không cân nhắc. Mẫu thân cháu là con dâu Tô gia con dâu, sao tùy tiện về nhà
mẹ đẻ được.”
Sau đó vội cùng Tô Nhân Vũ cáo từ, nhanh về phủ.
Tô Mạt hừ lạnh , khóe môi hơi hơi cong, cười nhìn phụ than:“Cha, có phát hiện Tống gia có gì hả nghi không?”
Tô Nhân Vũ nắm tay nàng, dẫn nàng đi thư phòng nói chuyện. Vào phòng, hắn láy một quyển tranh cuốn đưa cho nàng.
Tô Mạt mở ra, bên trong đúng là bản đồ của phủ Tống gia, vẽ rất kĩ, đình đài lầu gác, tráng lệ vô cùng.
Nàng chỉ chỉ mấy chỗ, nói:“Phụ thân, mấy chỗ này phải là mật thất không?”
Tô Nhân Vũ nhìn thoáng qua:“Mạt nhi nói rất đúng, mật thất Tống gia chỉ sợ không đơn giản. Cái này chẳng qua chỉ là thứ được đưa đi đăng kí, làm
cho người ngoài nhìn mà thôi.”
Tô Mạt lại cảm thấy có thứ này là đủ rồi, tổng thể diện tích nằm đây, có thứ gì cũng chỉ vòng vòng trong đó, chạy được đi đâu?
“Cha, vậy là đủ rồi.” Nàng vui mừng thu hồi nó.
Tô Nhân Vũ thấy nàng vui như vậy, thân thiết nói:“Tề vương điện hạ, không có việc gì đi.”
“Không sao, chỉ bị thương nhẹ, phụ thân đừng lo quá. " Nàng cẩn thận cuộn bức
tranh lại cất vào người, cáo từ phụ thân rồi về sân của mình.
Hai ngày trước, Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng đã đến Tô phủ, ở trong viện Tần Nguyên Quân, thay Tô Mạt chiếu cố hắn.
Tô Mạt cầm tranh cuốn đi vào sân của Tần Nguyên Quân sân, Tô Việt vẫn đến
thị mậu tư làm việc. Đại tiểu thư, Tô Tô Hinh Nhi, Hồ Tú Hồng nói
chuyện, Hồ tiên sinh một mặt giúp Tần Nguyên Quân châm cứu, một mặt bàn
bạc gì đó với vợ mình.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương Minh Chí vẫn còn không yên. Dù hắn không bị nghi ngờ là chế tạo hà đăng( đèn hoa sen thả trên sông vào dịp Trung Nguyên), thuốc nổ gì đó nhưng trữ số lượng pháp lớn như vậy cũng khiến bệ hạ không vui. Bị bệ hạ chán ghét, vị trí thị lang của hắn còn ngồi vững sao?Tô Nhân Vũ tỏ vẻ còn có công vụ, Vương Minh Chí đành phải cáo từ, đi tới cửa lại không cam lòng, nói muốn thăm muội muội một chút.Tô Mạt vừa từ tới, nghe hắn muốn đi thăm Vương phu nhân, nàng buồn bã:“Cậu, mẫu thân tuy không thể nói chuyện nhưng vẫn trông cậu tới, cũng muốn về nhà ở ít ngày. Nếu vầ nhà với cậu, không chừng mẫu thân sẽ bớt đôi chút.Vương Minh Chí mới nghe đã hoảng, không ngừng nói:“Cháu gái tính trẻ con, nói chuyện không cân nhắc. Mẫu thân cháu là con dâu Tô gia con dâu, sao tùy tiện về nhà mẹ đẻ được.”Sau đó vội cùng Tô Nhân Vũ cáo từ, nhanh về phủ.Tô Mạt hừ lạnh , khóe môi hơi hơi cong, cười nhìn phụ than:“Cha, có phát hiện Tống gia có gì hả nghi không?”Tô Nhân Vũ nắm tay nàng, dẫn nàng đi thư phòng nói chuyện. Vào phòng, hắn láy một quyển tranh cuốn đưa cho nàng.Tô Mạt mở ra, bên trong đúng là bản đồ của phủ Tống gia, vẽ rất kĩ, đình đài lầu gác, tráng lệ vô cùng.Nàng chỉ chỉ mấy chỗ, nói:“Phụ thân, mấy chỗ này phải là mật thất không?”Tô Nhân Vũ nhìn thoáng qua:“Mạt nhi nói rất đúng, mật thất Tống gia chỉ sợ không đơn giản. Cái này chẳng qua chỉ là thứ được đưa đi đăng kí, làm cho người ngoài nhìn mà thôi.”Tô Mạt lại cảm thấy có thứ này là đủ rồi, tổng thể diện tích nằm đây, có thứ gì cũng chỉ vòng vòng trong đó, chạy được đi đâu?“Cha, vậy là đủ rồi.” Nàng vui mừng thu hồi nó.Tô Nhân Vũ thấy nàng vui như vậy, thân thiết nói:“Tề vương điện hạ, không có việc gì đi.”“Không sao, chỉ bị thương nhẹ, phụ thân đừng lo quá. " Nàng cẩn thận cuộn bức tranh lại cất vào người, cáo từ phụ thân rồi về sân của mình.Hai ngày trước, Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng đã đến Tô phủ, ở trong viện Tần Nguyên Quân, thay Tô Mạt chiếu cố hắn.Tô Mạt cầm tranh cuốn đi vào sân của Tần Nguyên Quân sân, Tô Việt vẫn đến thị mậu tư làm việc. Đại tiểu thư, Tô Tô Hinh Nhi, Hồ Tú Hồng nói chuyện, Hồ tiên sinh một mặt giúp Tần Nguyên Quân châm cứu, một mặt bàn bạc gì đó với vợ mình.