Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1384

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mấy người A Lí bọc hậu phía sau.Hoàng Phủ Cẩn có bản đồ Tô Mạt cung cấp, hơn nữa cũng đã nghiên cứu từ trước nên một đường thẳng tiến, trong bóng tối không chút nào trở ngại.Họ tới trước một viện nhỏ, tường đất thấp, cũ kĩ, có vẻ dành cho người làm ở, bên trong hình như còn có chuồng trại, lâu lâu thoảng ra mùi không dễ ngửi.Ngựa vốn rất nhạy. Họ vừa tới chúng đã quay đầu qua, chưa kịp hí lên đã bị Tô Mạt phóng ra mười mấy phi châm ghim vào huyệt đạo khiến chúng không thể động đậy.Trong bóng tối, cánh tay đang ôm nàng hơi siết, cho nnagf biết hắn rất hài lòng vì sự tiến bộ của nàng.Mấy người A Lí lấy tốc độ cực nhanh hạ gục mấy trạm gác ngầm. Hoàng Phủ Cẩn bay xuống, vọt qua cửa sổ.Trước đó, Tô Mạt đã nhận được tin từ Thái Bình các lẫn cái bang, cho biết tống gia bí mật liên lạc với mấy kẻ trong giang ồ, không biết có âm mưu gì.Bọn họ không thể đột nhập Tống gia, cho nên điều tra đứt đoạn.Mới đầu, Tô Mạt tưởng mấy người dó muốn tìm cách củng cố quyền lực, không để bị Tô gia lấn lướt. Ai ngờ xảy ra chuyện hà đăng.Tuy không có chứng cớ có thể chứng minh là ai làm , Tô Mạt vẫn tức giận, người đầu tiên nghĩ tới là Vu Hận sinh, sau đó là Tống tướng, Tống Hoài An.Dù sao nàng luôn đối nghịch với Tống gia nên xảy ra chuyện gì cũng nghi ngờ là hợp lí.Tóm lại mặc kệ có phải hay không Tống gia, nàng đều phải điều tra, một đao giải quyết rắc rối, còn hơn cứ ôm bụng nghi ngờ.Hôm đó, trên hà đăng còn sót mấy kí hiệu, tuy không dịch được nhưng đoán là truyền tin gì đó.Với những người tự do, không ai lấy hà đăng để truyền tin nhưng với những kẻ vướng tù tội lại là cách an toàn nhất. Cho nên người thứ nhất nàng nghi là Vu Hận sinh.Mà căn cứ vào miêu tả của Hoàng Phủ Giác, tô Mạt tập hợp lại, cuối cùng vẫn chỉ vào Vu Hận Sinh.

Mấy người A Lí bọc hậu phía sau.

Hoàng Phủ Cẩn có bản đồ Tô Mạt cung cấp, hơn nữa cũng đã nghiên cứu từ trước
nên một đường thẳng tiến, trong bóng tối không chút nào trở ngại.

Họ tới trước một viện nhỏ, tường đất thấp, cũ kĩ, có vẻ dành cho người làm ở, bên trong hình như còn có chuồng trại, lâu lâu thoảng ra mùi không
dễ ngửi.

Ngựa vốn rất nhạy. Họ vừa tới chúng đã quay đầu qua,
chưa kịp hí lên đã bị Tô Mạt phóng ra mười mấy phi châm ghim vào huyệt
đạo khiến chúng không thể động đậy.

Trong bóng tối, cánh tay đang ôm nàng hơi siết, cho nnagf biết hắn rất hài lòng vì sự tiến bộ của nàng.

Mấy người A Lí lấy tốc độ cực nhanh hạ gục mấy trạm gác ngầm. Hoàng Phủ Cẩn bay xuống, vọt qua cửa sổ.

Trước đó, Tô Mạt đã nhận được tin từ Thái Bình các lẫn cái bang, cho biết
tống gia bí mật liên lạc với mấy kẻ trong giang ồ, không biết có âm mưu
gì.

Bọn họ không thể đột nhập Tống gia, cho nên điều tra đứt đoạn.

Mới đầu, Tô Mạt tưởng mấy người dó muốn tìm cách củng cố quyền lực, không để bị Tô gia lấn lướt. Ai ngờ xảy ra chuyện hà đăng.

Tuy không có chứng cớ có thể chứng minh là ai làm , Tô Mạt vẫn tức giận,
người đầu tiên nghĩ tới là Vu Hận sinh, sau đó là Tống tướng, Tống Hoài An.

Dù sao nàng luôn đối nghịch với Tống gia nên xảy ra chuyện gì cũng nghi ngờ là hợp lí.

Tóm lại mặc kệ có phải hay không Tống gia, nàng đều phải điều tra, một đao giải quyết rắc rối, còn hơn cứ ôm bụng nghi ngờ.

Hôm đó, trên hà đăng còn sót mấy kí hiệu, tuy không dịch được nhưng đoán là truyền tin gì đó.

Với những người tự do, không ai lấy hà đăng để truyền tin nhưng với những
kẻ vướng tù tội lại là cách an toàn nhất. Cho nên người thứ nhất nàng
nghi là Vu Hận sinh.

Mà căn cứ vào miêu tả của Hoàng Phủ Giác, tô Mạt tập hợp lại, cuối cùng vẫn chỉ vào Vu Hận Sinh.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mấy người A Lí bọc hậu phía sau.Hoàng Phủ Cẩn có bản đồ Tô Mạt cung cấp, hơn nữa cũng đã nghiên cứu từ trước nên một đường thẳng tiến, trong bóng tối không chút nào trở ngại.Họ tới trước một viện nhỏ, tường đất thấp, cũ kĩ, có vẻ dành cho người làm ở, bên trong hình như còn có chuồng trại, lâu lâu thoảng ra mùi không dễ ngửi.Ngựa vốn rất nhạy. Họ vừa tới chúng đã quay đầu qua, chưa kịp hí lên đã bị Tô Mạt phóng ra mười mấy phi châm ghim vào huyệt đạo khiến chúng không thể động đậy.Trong bóng tối, cánh tay đang ôm nàng hơi siết, cho nnagf biết hắn rất hài lòng vì sự tiến bộ của nàng.Mấy người A Lí lấy tốc độ cực nhanh hạ gục mấy trạm gác ngầm. Hoàng Phủ Cẩn bay xuống, vọt qua cửa sổ.Trước đó, Tô Mạt đã nhận được tin từ Thái Bình các lẫn cái bang, cho biết tống gia bí mật liên lạc với mấy kẻ trong giang ồ, không biết có âm mưu gì.Bọn họ không thể đột nhập Tống gia, cho nên điều tra đứt đoạn.Mới đầu, Tô Mạt tưởng mấy người dó muốn tìm cách củng cố quyền lực, không để bị Tô gia lấn lướt. Ai ngờ xảy ra chuyện hà đăng.Tuy không có chứng cớ có thể chứng minh là ai làm , Tô Mạt vẫn tức giận, người đầu tiên nghĩ tới là Vu Hận sinh, sau đó là Tống tướng, Tống Hoài An.Dù sao nàng luôn đối nghịch với Tống gia nên xảy ra chuyện gì cũng nghi ngờ là hợp lí.Tóm lại mặc kệ có phải hay không Tống gia, nàng đều phải điều tra, một đao giải quyết rắc rối, còn hơn cứ ôm bụng nghi ngờ.Hôm đó, trên hà đăng còn sót mấy kí hiệu, tuy không dịch được nhưng đoán là truyền tin gì đó.Với những người tự do, không ai lấy hà đăng để truyền tin nhưng với những kẻ vướng tù tội lại là cách an toàn nhất. Cho nên người thứ nhất nàng nghi là Vu Hận sinh.Mà căn cứ vào miêu tả của Hoàng Phủ Giác, tô Mạt tập hợp lại, cuối cùng vẫn chỉ vào Vu Hận Sinh.

Chương 1384