Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1385
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hôm đó, Hoàng Phủ Giác đến nhà lao truyền lời hoàng đế tới Lưu Ngọc xử tử Vu Hận sinh thấy hắn kinh ngạc nhìn họ.Hoàng Phủ Giác hỏi chuyện hà đăng có liên quan tới hắn hay không, gã một mực phủ nhận, nói hắn bị nhốt sao làm được.Bọn họ không cùng hắn nhiều lời, chỉ đem độc dược đặt trước mặt, hắn thế nhưng không chút do dự cầm lấy uống.Sau đó bắt đầu ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy ra máu đen, gục xuống chết.Lúc đó, Hoàng Phủ tận mắt chứng kiến nhưng vẫn không cách nào tin được. Vu Hận sinh lại chết đơn giản vậy hay sao?Không ngờ, lúc thị vệ kéo xác hắn xuống thì có tiếng nổ mạnh, khói mù mịt. Tới chừng hắn với Lưu Ngọc chạy tới được thì xác Vu Hận sinh cũng biến mất.Chờ tới khi khói độc tan hết, binh lình lục tìm mới lật lên đượcm ột phiến đá, bên dưới là một lỗ trống lớn, người chui qua dư dả.Phái người lục soát khắp nới thì tìm thấy một bộ quần áo tù rách ở một giếng cạn trong lãnh cung.Hoàng đế giận dữ, nhưng cũng không có động tác gì, chỉ biểu hiện là Vu Hận sinh đang bị nhốt trong đại lao.Mà Tô Mạt đoán, chắc chắn Vu Hận sinh có cấu kết với người bên ngoài, nếu không, ai là người cứu hắn khỏi đại lao?Tuy nàng không có tới xem nhưng nghe Hoàng Phủ Giác nói thì chỗ lỗ hổng trong tù có dấu vết của thuốc nổ.Như vậy, vụ nổ hồi tết Trung Nguyên không phải muốn nổ chết người mà có thể là tìn hiệu, cũng có thể là kế dương đông kích tây, lấy tiếng nổ đó áp chế tiếng nổ trong đại lao.Mà Vương gia mua nhiều pháo trúc như vậy, Tống Ngũ lại nuôi không ít người giang hồ làm môn khách, những thứ này liên kết lại thật rõ.Sau khi Vu Hận sinh trốn thoát, khắp nới trong hoàng thành đều chặt chẽ đề phòng , hắn trúng độc, không chết cũng phải giải độc.Hoàng cung bị canh cẩn mật, một con ruồi cũng khó lọt.Hơn nữa, hoàng đế lại lệnh tô Nhân Vũ diều tra kĩ lưỡng, nhất định phải tra cho ra chỗ Vu Hận sinh trốn, một chút manh mối cũng không bỏ qua.
Hôm đó, Hoàng Phủ Giác đến nhà lao truyền lời hoàng đế tới Lưu Ngọc xử tử Vu Hận sinh thấy hắn kinh ngạc nhìn họ.
Hoàng Phủ Giác hỏi chuyện hà đăng có liên quan tới hắn hay không, gã một mực phủ nhận, nói hắn bị nhốt sao làm được.
Bọn họ không cùng hắn nhiều lời, chỉ đem độc dược đặt trước mặt, hắn thế nhưng không chút do dự cầm lấy uống.
Sau đó bắt đầu ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy ra máu đen, gục xuống chết.
Lúc đó, Hoàng Phủ tận mắt chứng kiến nhưng vẫn không cách nào tin được. Vu Hận sinh lại chết đơn giản vậy hay sao?
Không ngờ, lúc thị vệ kéo xác hắn xuống thì có tiếng nổ mạnh, khói mù mịt.
Tới chừng hắn với Lưu Ngọc chạy tới được thì xác Vu Hận sinh cũng biến
mất.
Chờ tới khi khói độc tan hết, binh lình lục tìm mới lật lên
đượcm ột phiến đá, bên dưới là một lỗ trống lớn, người chui qua dư dả.
Phái người lục soát khắp nới thì tìm thấy một bộ quần áo tù rách ở một giếng cạn trong lãnh cung.
Hoàng đế giận dữ, nhưng cũng không có động tác gì, chỉ biểu hiện là Vu Hận sinh đang bị nhốt trong đại lao.
Mà Tô Mạt đoán, chắc chắn Vu Hận sinh có cấu kết với người bên ngoài, nếu không, ai là người cứu hắn khỏi đại lao?
Tuy nàng không có tới xem nhưng nghe Hoàng Phủ Giác nói thì chỗ lỗ hổng trong tù có dấu vết của thuốc nổ.
Như vậy, vụ nổ hồi tết Trung Nguyên không phải muốn nổ chết người mà có thể là tìn hiệu, cũng có thể là kế dương đông kích tây, lấy tiếng nổ đó áp
chế tiếng nổ trong đại lao.
Mà Vương gia mua nhiều pháo trúc như vậy, Tống Ngũ lại nuôi không ít người giang hồ làm môn khách, những thứ này liên kết lại thật rõ
.
Sau khi Vu Hận sinh trốn thoát, khắp nới trong hoàng thành đều chặt chẽ đề phòng , hắn trúng độc, không chết cũng phải giải độc.
Hoàng cung bị canh cẩn mật, một con ruồi cũng khó lọt.Hơn nữa, hoàng đế lại
lệnh tô Nhân Vũ diều tra kĩ lưỡng, nhất định phải tra cho ra chỗ Vu Hận
sinh trốn, một chút manh mối cũng không bỏ qua.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hôm đó, Hoàng Phủ Giác đến nhà lao truyền lời hoàng đế tới Lưu Ngọc xử tử Vu Hận sinh thấy hắn kinh ngạc nhìn họ.Hoàng Phủ Giác hỏi chuyện hà đăng có liên quan tới hắn hay không, gã một mực phủ nhận, nói hắn bị nhốt sao làm được.Bọn họ không cùng hắn nhiều lời, chỉ đem độc dược đặt trước mặt, hắn thế nhưng không chút do dự cầm lấy uống.Sau đó bắt đầu ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy ra máu đen, gục xuống chết.Lúc đó, Hoàng Phủ tận mắt chứng kiến nhưng vẫn không cách nào tin được. Vu Hận sinh lại chết đơn giản vậy hay sao?Không ngờ, lúc thị vệ kéo xác hắn xuống thì có tiếng nổ mạnh, khói mù mịt. Tới chừng hắn với Lưu Ngọc chạy tới được thì xác Vu Hận sinh cũng biến mất.Chờ tới khi khói độc tan hết, binh lình lục tìm mới lật lên đượcm ột phiến đá, bên dưới là một lỗ trống lớn, người chui qua dư dả.Phái người lục soát khắp nới thì tìm thấy một bộ quần áo tù rách ở một giếng cạn trong lãnh cung.Hoàng đế giận dữ, nhưng cũng không có động tác gì, chỉ biểu hiện là Vu Hận sinh đang bị nhốt trong đại lao.Mà Tô Mạt đoán, chắc chắn Vu Hận sinh có cấu kết với người bên ngoài, nếu không, ai là người cứu hắn khỏi đại lao?Tuy nàng không có tới xem nhưng nghe Hoàng Phủ Giác nói thì chỗ lỗ hổng trong tù có dấu vết của thuốc nổ.Như vậy, vụ nổ hồi tết Trung Nguyên không phải muốn nổ chết người mà có thể là tìn hiệu, cũng có thể là kế dương đông kích tây, lấy tiếng nổ đó áp chế tiếng nổ trong đại lao.Mà Vương gia mua nhiều pháo trúc như vậy, Tống Ngũ lại nuôi không ít người giang hồ làm môn khách, những thứ này liên kết lại thật rõ.Sau khi Vu Hận sinh trốn thoát, khắp nới trong hoàng thành đều chặt chẽ đề phòng , hắn trúng độc, không chết cũng phải giải độc.Hoàng cung bị canh cẩn mật, một con ruồi cũng khó lọt.Hơn nữa, hoàng đế lại lệnh tô Nhân Vũ diều tra kĩ lưỡng, nhất định phải tra cho ra chỗ Vu Hận sinh trốn, một chút manh mối cũng không bỏ qua.