Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1387: Bẫy thì sao? 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt cười cười: “ Bà bà mừng hơi sớm. Nếu bà không giết được chúng ta, chuyện Tống Hoài An bắt tay Vu Hận sinh bị lộ ra, bà sống sót sao?”“ Nha đầu chết tiệt. ta già vậy sao? Để coi mi còn cứng miệng nổi không? Bắn tên!”Tiếng nói vừa dứt, bốn phương tám hướng ong ong không ngừng, mấy người bay lên lại bị ép phải hạ xuống, phía trên truyền tới tiếng tê..tê liên tục. Có gì đó tấn công.Mười ngón tay tô Mạt đầy đạn, kim châm, liên tục phóng ra. Vô số độc trùng rớt xuống. May mà kim châm nhẹ nên nàng mang theo nhiều.Nàng ảo não nói:“Ccó độc trùng, tức chết ta mà.”Hoàng Phủ Cẩn bảo vệ nàng kín kẽ, nội lực cuồn cuộn đem tên đẩy ngược lại, rắn độc phía trên cũng chấn động vì nội lực của hắn mà không dám lao xuống.Bốn phía tên trút như mưa. Tô Mạt sợ Hoàng Phủ Cẩn đỡ không nổi sẽ bị nội thương, thở phì phì: “ Đâu phải chỉ mấy người mới biết xài pháo.”So về thuốc nổ, phu nhân Hồ tiên sinh phải thuộc hàng sư phụ.Nàng ra hiệu cho mấy người Hoàng Phủ Cẩn đứng yên, ném mấy viên đạn về hướng Thư Sát, khói nổ tung tóe, hơi độc lan tràn.Thư Sát đang chỉ huy, không tránh kịp, ôm mặt: A! Mắt của ta.!Nghe tiếng nổ, mấy người A Thành mai phục bên ngoài ào tới, từng kẻ bắn lén lần lượt rơi rụng.Hoàng Phủ Cẩn để A Lí bảo vệ Tô Mạt, hắn phi thân đánh Thư Sát. Tuy hắn không muốn ra tay với nữ nhân nhưng Thư Sát là ngoài lệ.Năm ngón tay hắn biến thành trảo chụp lên đỉnh đầu Thư Sát, nội lực hùng hậu. mọt người che trước mặt ả, tấn công hắn.Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh:“Muốn chết!”Nội lực phóng thích, kẻ đó thét lớn, xương cổ tay vỡ vụn.
Tô Mạt cười cười: “ Bà bà mừng hơi sớm. Nếu bà không giết được chúng ta, chuyện Tống Hoài An
bắt tay Vu Hận sinh bị lộ ra, bà sống sót sao?”
“ Nha đầu chết tiệt. ta già vậy sao? Để coi mi còn cứng miệng nổi không? Bắn tên!”
Tiếng nói vừa dứt, bốn phương tám hướng ong ong không ngừng, mấy người bay
lên lại bị ép phải hạ xuống, phía trên truyền tới tiếng tê..tê liên tục. Có gì đó tấn công.
Mười ngón tay tô Mạt đầy đạn, kim châm, liên
tục phóng ra. Vô số độc trùng rớt xuống. May mà kim châm nhẹ nên nàng
mang theo nhiều.
Nàng ảo não nói:“Ccó độc trùng, tức chết ta mà.”
Hoàng Phủ Cẩn bảo vệ nàng kín kẽ, nội lực cuồn cuộn đem tên đẩy ngược lại,
rắn độc phía trên cũng chấn động vì nội lực của hắn mà không dám lao
xuống.
Bốn phía tên trút như mưa. Tô Mạt sợ Hoàng Phủ Cẩn đỡ
không nổi sẽ bị nội thương, thở phì phì: “ Đâu phải chỉ mấy người mới
biết xài pháo.”
So về thuốc nổ, phu nhân Hồ tiên sinh phải thuộc hàng sư phụ.
Nàng ra hiệu cho mấy người Hoàng Phủ Cẩn đứng yên, ném mấy viên đạn về hướng Thư Sát, khói nổ tung tóe, hơi độc lan tràn.
Thư Sát đang chỉ huy, không tránh kịp, ôm mặt: A! Mắt của ta.!
Nghe tiếng nổ, mấy người A Thành mai phục bên ngoài ào tới, từng kẻ bắn lén lần lượt rơi rụng.
Hoàng Phủ Cẩn để A Lí bảo vệ Tô Mạt, hắn phi thân đánh Thư Sát. Tuy hắn không muốn ra tay với nữ nhân nhưng Thư Sát là ngoài lệ.
Năm ngón tay hắn biến thành trảo chụp lên đỉnh đầu Thư Sát, nội lực hùng hậu. mọt người che trước mặt ả, tấn công hắn.
Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh:“Muốn chết!”
Nội lực phóng thích, kẻ đó thét lớn, xương cổ tay vỡ vụn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt cười cười: “ Bà bà mừng hơi sớm. Nếu bà không giết được chúng ta, chuyện Tống Hoài An bắt tay Vu Hận sinh bị lộ ra, bà sống sót sao?”“ Nha đầu chết tiệt. ta già vậy sao? Để coi mi còn cứng miệng nổi không? Bắn tên!”Tiếng nói vừa dứt, bốn phương tám hướng ong ong không ngừng, mấy người bay lên lại bị ép phải hạ xuống, phía trên truyền tới tiếng tê..tê liên tục. Có gì đó tấn công.Mười ngón tay tô Mạt đầy đạn, kim châm, liên tục phóng ra. Vô số độc trùng rớt xuống. May mà kim châm nhẹ nên nàng mang theo nhiều.Nàng ảo não nói:“Ccó độc trùng, tức chết ta mà.”Hoàng Phủ Cẩn bảo vệ nàng kín kẽ, nội lực cuồn cuộn đem tên đẩy ngược lại, rắn độc phía trên cũng chấn động vì nội lực của hắn mà không dám lao xuống.Bốn phía tên trút như mưa. Tô Mạt sợ Hoàng Phủ Cẩn đỡ không nổi sẽ bị nội thương, thở phì phì: “ Đâu phải chỉ mấy người mới biết xài pháo.”So về thuốc nổ, phu nhân Hồ tiên sinh phải thuộc hàng sư phụ.Nàng ra hiệu cho mấy người Hoàng Phủ Cẩn đứng yên, ném mấy viên đạn về hướng Thư Sát, khói nổ tung tóe, hơi độc lan tràn.Thư Sát đang chỉ huy, không tránh kịp, ôm mặt: A! Mắt của ta.!Nghe tiếng nổ, mấy người A Thành mai phục bên ngoài ào tới, từng kẻ bắn lén lần lượt rơi rụng.Hoàng Phủ Cẩn để A Lí bảo vệ Tô Mạt, hắn phi thân đánh Thư Sát. Tuy hắn không muốn ra tay với nữ nhân nhưng Thư Sát là ngoài lệ.Năm ngón tay hắn biến thành trảo chụp lên đỉnh đầu Thư Sát, nội lực hùng hậu. mọt người che trước mặt ả, tấn công hắn.Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh:“Muốn chết!”Nội lực phóng thích, kẻ đó thét lớn, xương cổ tay vỡ vụn.