Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1388: Lưu công công gặp nạn 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Một chiêu lưu vân thiết y đánh về hai người. Ngực họ trúng chưởng. Hoàng Phủ Cẩn thuận thế điểm huyệt, vứt chúng xuống đất.Mấy người A Lí tung lưới trói lại, phi thân rời đi.Nếu Tống gia có chuẩn bị, vậy phòng đó không có gì để tìm, bắt được Thư Hùng Song Sát cũng không tệ.Trên đường, tiếng người, tiềng xe huyên náo. Tất cả đều là những người dự tiệc ở Tô gia. Bên ngoài thì sôi ổi, ai biết bên trong dấu hành động gì.Bắt được Thư Hùng Song Sát, mấy người một đường về tới Tề vương phủ, bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.Diệp lão nhân đã ngủ. Ông không tham dự vào chuyện này. Ông từng nói: Nếu để ông quyết định, đương nhiên là giết hoàng đế, bất quá, đây không phải ý hay nên tốt nhất đừng hỏi ta.Sau khi Lưu Niên, ông cũng lặng lẽ hơn xưa.Lưu Hỏa nói:“Vương gia, sao chúng ta không đem Thư Hùng Song Sát giao cho hoàng đế? Để coi Tống gia còn gì để nói.”Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt.Tô Mạt lắc đầu:“ Vô ích. Giờ mới nhìn tưởng la bệ hạ tin tưởng chúng ta nhưng với một hoàng đế, quyền lực quan trọng hơn tình cảm nhiều. Hắn muốn khống chế Tống gia nên mới đưa Tô gia lên làm bình phong cân bằng thế lực, dĩ nhiên sẽ không để Tô gia bành trướng thế lực. Việc hắn phong Tống Dung Miên làm dung tần là bằng chứng tốt nhất.”Suy nghĩ hoàng đế, nàng cũng nắm được một hai. Dù Tống gia không trở thành đệ nhất công thần nhưng cũng sẽ là đệ nhất ngoại thích của Đại Chu, vị trí Tống gia là không thể sụp.Đây chính là tâm của đế vương, không diệt tận gốc nhưng cũng không để ngươi đắc ý.“Nếu không uy hiếp hoàng quyền, hoàng đế sẽ nhắm một mắt bỏ qua.” Tô Mạt kết luận.Mấy người im lặng nghĩ, ai cũng thấy nhận xset này không sai. Lưu Hỏa vội la lên:“Tiểu thư, vậy chúng ta phải làm gì?”Tô Mạt nhếch môi: “ Dù có lật tung Tống gia cũng phải làm cho bệ hạ ghét hắn.”Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn :“Chúng ta tiến cung.”Hoàng Phủ Cẩn: “Bây giờ?”
Một chiêu lưu vân thiết y đánh về hai người. Ngực họ trúng chưởng. Hoàng Phủ Cẩn thuận thế điểm huyệt, vứt chúng xuống đất.
Mấy người A Lí tung lưới trói lại, phi thân rời đi.
Nếu Tống gia có chuẩn bị, vậy phòng đó không có gì để tìm, bắt được Thư Hùng Song Sát cũng không tệ.
Trên đường, tiếng người, tiềng xe huyên náo. Tất cả đều là những người dự
tiệc ở Tô gia. Bên ngoài thì sôi ổi, ai biết bên trong dấu hành động gì.
Bắt được Thư Hùng Song Sát, mấy người một đường về tới Tề vương phủ, bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.
Diệp lão nhân đã ngủ. Ông không tham dự vào chuyện này. Ông từng nói: Nếu để ông quyết định, đương nhiên là giết hoàng đế, bất quá, đây không phải ý hay nên tốt nhất đừng hỏi ta.
Sau khi Lưu Niên, ông cũng lặng lẽ hơn xưa.
Lưu Hỏa nói:“Vương gia, sao chúng ta không đem Thư Hùng Song Sát giao cho hoàng đế? Để coi Tống gia còn gì để nói.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt lắc đầu:“ Vô ích. Giờ mới nhìn tưởng la bệ hạ tin tưởng chúng ta
nhưng với một hoàng đế, quyền lực quan trọng hơn tình cảm nhiều. Hắn
muốn khống chế Tống gia nên mới đưa Tô gia lên làm bình phong cân bằng
thế lực, dĩ nhiên sẽ không để Tô gia bành trướng thế lực. Việc hắn phong Tống Dung Miên làm dung tần là bằng chứng tốt nhất.”
Suy nghĩ
hoàng đế, nàng cũng nắm được một hai. Dù Tống gia không trở thành đệ
nhất công thần nhưng cũng sẽ là đệ nhất ngoại thích của Đại Chu, vị trí
Tống gia là không thể sụp.
Đây chính là tâm của đế vương, không diệt tận gốc nhưng cũng không để ngươi đắc ý.
“Nếu không uy hiếp hoàng quyền, hoàng đế sẽ nhắm một mắt bỏ qua.” Tô Mạt kết luận.
Mấy người im lặng nghĩ, ai cũng thấy nhận xset này không sai. Lưu Hỏa vội la lên:“Tiểu thư, vậy chúng ta phải làm gì?”
Tô Mạt nhếch môi: “ Dù có lật tung Tống gia cũng phải làm cho bệ hạ ghét hắn.”
Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn :“Chúng ta tiến cung.”
Hoàng Phủ Cẩn: “Bây giờ?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Một chiêu lưu vân thiết y đánh về hai người. Ngực họ trúng chưởng. Hoàng Phủ Cẩn thuận thế điểm huyệt, vứt chúng xuống đất.Mấy người A Lí tung lưới trói lại, phi thân rời đi.Nếu Tống gia có chuẩn bị, vậy phòng đó không có gì để tìm, bắt được Thư Hùng Song Sát cũng không tệ.Trên đường, tiếng người, tiềng xe huyên náo. Tất cả đều là những người dự tiệc ở Tô gia. Bên ngoài thì sôi ổi, ai biết bên trong dấu hành động gì.Bắt được Thư Hùng Song Sát, mấy người một đường về tới Tề vương phủ, bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.Diệp lão nhân đã ngủ. Ông không tham dự vào chuyện này. Ông từng nói: Nếu để ông quyết định, đương nhiên là giết hoàng đế, bất quá, đây không phải ý hay nên tốt nhất đừng hỏi ta.Sau khi Lưu Niên, ông cũng lặng lẽ hơn xưa.Lưu Hỏa nói:“Vương gia, sao chúng ta không đem Thư Hùng Song Sát giao cho hoàng đế? Để coi Tống gia còn gì để nói.”Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt.Tô Mạt lắc đầu:“ Vô ích. Giờ mới nhìn tưởng la bệ hạ tin tưởng chúng ta nhưng với một hoàng đế, quyền lực quan trọng hơn tình cảm nhiều. Hắn muốn khống chế Tống gia nên mới đưa Tô gia lên làm bình phong cân bằng thế lực, dĩ nhiên sẽ không để Tô gia bành trướng thế lực. Việc hắn phong Tống Dung Miên làm dung tần là bằng chứng tốt nhất.”Suy nghĩ hoàng đế, nàng cũng nắm được một hai. Dù Tống gia không trở thành đệ nhất công thần nhưng cũng sẽ là đệ nhất ngoại thích của Đại Chu, vị trí Tống gia là không thể sụp.Đây chính là tâm của đế vương, không diệt tận gốc nhưng cũng không để ngươi đắc ý.“Nếu không uy hiếp hoàng quyền, hoàng đế sẽ nhắm một mắt bỏ qua.” Tô Mạt kết luận.Mấy người im lặng nghĩ, ai cũng thấy nhận xset này không sai. Lưu Hỏa vội la lên:“Tiểu thư, vậy chúng ta phải làm gì?”Tô Mạt nhếch môi: “ Dù có lật tung Tống gia cũng phải làm cho bệ hạ ghét hắn.”Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn :“Chúng ta tiến cung.”Hoàng Phủ Cẩn: “Bây giờ?”