Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1389: Lưu công công gặp nạn 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Giờ này, hoàng đế đã ngủ.Tô Mạt nhướng mi: “ Đúng! Chúng ta càng làm ồn càng tốt!”Lưu Hỏa vội la lên:“Tiểu thư, lỡ bệ hạ nổi điên đánh vương gia thì sao?”Tô Mạt trừng hắn: “ Vậy ngươi đi theo! Có gì chịu đòn thay chàng.”Lưu Hỏa gãi đầu cười cười, có tiểu thư ở đó, vương gia sao có chuyện được.Nói là làm, mấy người liền tiến cung, mới tới Càn Thanh đã bị chặn lại.“Bệ hạ có chỉ, không gặp bất cứ ai, kể cả thái tử!”Nàng biết quy củ của Càn Thanh cung, tất cả lấy hoàng đế làm trọng. Nhất là những thị vệ phụ trách an toàn, nếu dám sắp xếp cho các hoàng tử, tức là vi phạm quân lệnh. Nếu vì hoàng mệnh đức tội cá phi tần cũng không ai truy cứu. Vậy nên bọn họ không thèm nhìn mặt mũi ai hết.Tô Mạt liền cười nói:“Chúng ta không cần gặp bệ hạ, chúng ta muốn gặp gặp Lưu công công, có chuyện quan trọng muốn thưa với ngài ấy!”Thị vệ mím môi: “ Nghe nói Lưu công công bị bệ hạ phạt, giờ không biết đang quỳ chỗ nào, chỉ sợ tiểu thư không gặp được”Nàng biết hắn đang ngầm thương lượng nên lấy ra một xấp ngân phiếu, sau đó quay về. Mới đi được một đoạn đã gặp một tiểu thái giám đuổi theo, là tiểu thái giám bên người tiền cô cô.“Điện hạ, Tô tiểu thư, cô cô cho mới nhị vị.”Tô Mạt với Hoàng Phủ Cẩn đồng thời nhìn nhau. Coi bộ lúc họ không ở đây đã xảy ra gì đó.Hai người liền đi theo tiểu thái giám. Tới nơi thì thấy tiền cô cô đang sốt ruột đi tới đi lui.Nói mấy câu, hành lễ theo quy định, Tiền cô cô thình họ vào trong mới nói: “ Cầu xin nhị vị cứu Lưu công công”Hoàng Phủ Cẩn im lặng, Tô Mạt hỏi:“Cô cô, rốt cuộc là chuyện gì?”Tiền cô cô buồn bã: “ Chỉ nghe người hầu nói Lưu công công đắc tội dung tần. Tối nay là lễ thành hôn giữa tô thiếu với công chutas, bệ hạ muốn đến tham dự, dung tần cũng muốn đi nhưng Lưu công công can lại, nói mấy câu gì đó làm cho dung tần khóc rất thương tâm.”
Giờ này, hoàng đế đã ngủ.
Tô Mạt nhướng mi: “ Đúng! Chúng ta càng làm ồn càng tốt!”
Lưu Hỏa vội la lên:“Tiểu thư, lỡ bệ hạ nổi điên đánh vương gia thì sao?”
Tô Mạt trừng hắn: “ Vậy ngươi đi theo! Có gì chịu đòn thay chàng.”
Lưu Hỏa gãi đầu cười cười, có tiểu thư ở đó, vương gia sao có chuyện được.
Nói là làm, mấy người liền tiến cung, mới tới Càn Thanh đã bị chặn lại.
“Bệ hạ có chỉ, không gặp bất cứ ai, kể cả thái tử!”
Nàng biết quy củ của Càn Thanh cung, tất cả lấy hoàng đế làm trọng. Nhất là
những thị vệ phụ trách an toàn, nếu dám sắp xếp cho các hoàng tử, tức là vi phạm quân lệnh. Nếu vì hoàng mệnh đức tội cá phi tần cũng không ai
truy cứu. Vậy nên bọn họ không thèm nhìn mặt mũi ai hết.
Tô Mạt
liền cười nói:“Chúng ta không cần gặp bệ hạ, chúng ta muốn gặp gặp Lưu
công công, có chuyện quan trọng muốn thưa với ngài ấy!”
Thị vệ mím môi: “ Nghe nói Lưu công công bị bệ hạ phạt, giờ không biết đang quỳ chỗ nào, chỉ sợ tiểu thư không gặp được”
Nàng biết hắn đang ngầm thương lượng nên lấy ra một xấp ngân phiếu, sau đó
quay về. Mới đi được một đoạn đã gặp một tiểu thái giám đuổi theo, là
tiểu thái giám bên người tiền cô cô.
“Điện hạ, Tô tiểu thư, cô cô cho mới nhị vị.”
Tô Mạt với Hoàng Phủ Cẩn đồng thời nhìn nhau. Coi bộ lúc họ không ở đây đã xảy ra gì đó.
Hai người liền đi theo tiểu thái giám. Tới nơi thì thấy tiền cô cô đang sốt ruột đi tới đi lui.
Nói mấy câu, hành lễ theo quy định, Tiền cô cô thình họ vào trong mới nói: “ Cầu xin nhị vị cứu Lưu công công”
Hoàng Phủ Cẩn im lặng, Tô Mạt hỏi:“Cô cô, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tiền cô cô buồn bã: “ Chỉ nghe người hầu nói Lưu công công đắc tội dung tần. Tối nay là lễ thành hôn giữa tô thiếu với công chutas, bệ hạ muốn đến
tham dự, dung tần cũng muốn đi nhưng Lưu công công can lại, nói mấy câu
gì đó làm cho dung tần khóc rất thương tâm.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Giờ này, hoàng đế đã ngủ.Tô Mạt nhướng mi: “ Đúng! Chúng ta càng làm ồn càng tốt!”Lưu Hỏa vội la lên:“Tiểu thư, lỡ bệ hạ nổi điên đánh vương gia thì sao?”Tô Mạt trừng hắn: “ Vậy ngươi đi theo! Có gì chịu đòn thay chàng.”Lưu Hỏa gãi đầu cười cười, có tiểu thư ở đó, vương gia sao có chuyện được.Nói là làm, mấy người liền tiến cung, mới tới Càn Thanh đã bị chặn lại.“Bệ hạ có chỉ, không gặp bất cứ ai, kể cả thái tử!”Nàng biết quy củ của Càn Thanh cung, tất cả lấy hoàng đế làm trọng. Nhất là những thị vệ phụ trách an toàn, nếu dám sắp xếp cho các hoàng tử, tức là vi phạm quân lệnh. Nếu vì hoàng mệnh đức tội cá phi tần cũng không ai truy cứu. Vậy nên bọn họ không thèm nhìn mặt mũi ai hết.Tô Mạt liền cười nói:“Chúng ta không cần gặp bệ hạ, chúng ta muốn gặp gặp Lưu công công, có chuyện quan trọng muốn thưa với ngài ấy!”Thị vệ mím môi: “ Nghe nói Lưu công công bị bệ hạ phạt, giờ không biết đang quỳ chỗ nào, chỉ sợ tiểu thư không gặp được”Nàng biết hắn đang ngầm thương lượng nên lấy ra một xấp ngân phiếu, sau đó quay về. Mới đi được một đoạn đã gặp một tiểu thái giám đuổi theo, là tiểu thái giám bên người tiền cô cô.“Điện hạ, Tô tiểu thư, cô cô cho mới nhị vị.”Tô Mạt với Hoàng Phủ Cẩn đồng thời nhìn nhau. Coi bộ lúc họ không ở đây đã xảy ra gì đó.Hai người liền đi theo tiểu thái giám. Tới nơi thì thấy tiền cô cô đang sốt ruột đi tới đi lui.Nói mấy câu, hành lễ theo quy định, Tiền cô cô thình họ vào trong mới nói: “ Cầu xin nhị vị cứu Lưu công công”Hoàng Phủ Cẩn im lặng, Tô Mạt hỏi:“Cô cô, rốt cuộc là chuyện gì?”Tiền cô cô buồn bã: “ Chỉ nghe người hầu nói Lưu công công đắc tội dung tần. Tối nay là lễ thành hôn giữa tô thiếu với công chutas, bệ hạ muốn đến tham dự, dung tần cũng muốn đi nhưng Lưu công công can lại, nói mấy câu gì đó làm cho dung tần khóc rất thương tâm.”