Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1397: Bọn họ là người một nhà tương thân tương ái 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mọi người đưa lễ vật, An Bình công chúa cũng tặng cho nhóm tiểu thư đôi giầy, còn công tử là vớ giày.Những thứ này vốn không cần, nhưng nàng thích tỷ muội Tô gia, cảm thấy thoát ly được hoàng cung lạnh như băng là chuyện may mắn nhất trong đời, nên nàng thực lòng muốn tới Tô gia làm vợ, vì vậy đã học rất nhiều từ các ma ma.Các trưởng bối thưởng hồng bao, sau đó chuẩn bị để cho Tô Nhân Vũ mang đôi tân nhân vào dập đầu với bệ hạ và Quý phi.Tô Mạt lặng lẽ quan sát, phát hiện An Bình công chúa tuy rằng vui mừng, nhưng trong nụ cười kia luôn mang theo vài phần cô đơn, mà vẻ mặt của đại ca lại cứng ngắc, nhìn không ra có điểm vui mừng, không khỏi thở dài trong lòng. Dù sao không phải đôi vợ chồng nào cũng có thể cầm sắt hài hòa.Hơn nữa những lời đồn đãi về vị đại ca này… Nàng mím môi.Mọi người dùng bữa, còn Tô Nhân Vũ thì mang đôi tân nhân tiến cung. Hoàng Phủ Cẩn và Tô Việt thì cùng nhau đi nha môn, Tô Mạt cùng vài người đi tìm Tần Nguyên Quân.Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng nay là thầy thuốc chủ trị của Tần Nguyên Quân, bọn họ so với Tô Mạt càng am hiểu nội khoa, hơn nữa Tô Mạt cùng A Thái Cổ cố ý nghiên cứu liệu pháp huân hương, đối với Tần Nguyên Quân càng thêm có lợi.Hồ tiên sinh cùng Tô Mạt trao đổi một ít ý tưởng rồi cùng nương tử đi tìm lão phu nhân nó chuyện, để lại bọn trẻ nói nói cười cười.Hồ Tú Hồng trợn trắng mắt nhìn Tô Mặt: “Tối hôm qua náo nhiệt như vậy, ngươi thành thật cho ta, ngươi đã làm gì?”Kim Kết vội hỏi: “Cầu Vồng, tiểu thư của chúng ta đi làm chính sự nha.”Hồ Tú Hồng cười ha ha: “Ngay cả ngươi cái nha đầu này cũng biết thay nàng giấu diếm, có thể thấy được không phải chuyện tốt. Vẫn là nhanh chút chọn ngày tốt gả nàng đi.”Tô Mạt không chút nào yếu thế: “Đúng vậy đúng vậy, gả ta đi rồi sau đó một đám người các ngươi cũng gả đi, đến lúc đó ta là Vương phi, các ngươi ai dám không nghe!”Hồ Tú Hồng nói nàng ỷ thế hiếp người, vài người hi hi ha ha nháo với nhau.Đại tiểu thư ngồi cạnh giường nhìn Tần Nguyên Quân, Thủy Muội an ủi nàng: “Đại tiểu thư, Hồ tiên sinh nói, khối máu tụ trong đầu Tần công tử tan ra thì tốt rồi, thi châm rồi thì sẽ không phải là bệnh xấu, đến lúc đó từ từ chăm sóc là được rồi.”Đại tiểu thư khẽ vuốt cằm, trong lòng tràn ngập cảm kích.Ngày tiếp theo, hoàng thành vẫn đề phòng sâm nghiêm như cũ, xe ngựa ra vào đều phải kiểm tra, cho dù là Thái tử hay Vương gia đều không ngoại lệ. Tất cả những gia đinh đều phải được lính tuần tra ở cửa thành vẽ bức họa, mỗi lần ra ngoài làm việc, người nào cũng phải kiểm tra.

Mọi người đưa lễ vật, An Bình công chúa cũng tặng cho nhóm tiểu thư đôi giầy, còn công tử là vớ giày.

Những thứ này vốn không cần, nhưng nàng thích tỷ muội Tô gia, cảm thấy thoát
ly được hoàng cung lạnh như băng là chuyện may mắn nhất trong đời, nên
nàng thực lòng muốn tới Tô gia làm vợ, vì vậy đã học rất nhiều từ các ma ma.

Các trưởng bối thưởng hồng bao, sau đó chuẩn bị để cho Tô Nhân Vũ mang đôi tân nhân vào dập đầu với bệ hạ và Quý phi.

Tô Mạt lặng lẽ quan sát, phát hiện An Bình công chúa tuy rằng vui mừng,
nhưng trong nụ cười kia luôn mang theo vài phần cô đơn, mà vẻ mặt của
đại ca lại cứng ngắc, nhìn không ra có điểm vui mừng, không khỏi thở dài trong lòng. Dù sao không phải đôi vợ chồng nào cũng có thể cầm sắt hài
hòa.

Hơn nữa những lời đồn đãi về vị đại ca này… Nàng mím môi.

Mọi người dùng bữa, còn Tô Nhân Vũ thì mang đôi tân nhân tiến cung. Hoàng
Phủ Cẩn và Tô Việt thì cùng nhau đi nha môn, Tô Mạt cùng vài người đi
tìm Tần Nguyên Quân.

Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng nay là thầy
thuốc chủ trị của Tần Nguyên Quân, bọn họ so với Tô Mạt càng am hiểu nội khoa, hơn nữa Tô Mạt cùng A Thái Cổ cố ý nghiên cứu liệu pháp huân
hương, đối với Tần Nguyên Quân càng thêm có lợi.

Hồ tiên sinh
cùng Tô Mạt trao đổi một ít ý tưởng rồi cùng nương tử đi tìm lão phu
nhân nó chuyện, để lại bọn trẻ nói nói cười cười.

Hồ Tú Hồng trợn trắng mắt nhìn Tô Mặt: “Tối hôm qua náo nhiệt như vậy, ngươi thành thật cho ta, ngươi đã làm gì?”

Kim Kết vội hỏi: “Cầu Vồng, tiểu thư của chúng ta đi làm chính sự nha.”

Hồ Tú Hồng cười ha ha: “Ngay cả ngươi cái nha đầu này cũng biết thay nàng
giấu diếm, có thể thấy được không phải chuyện tốt. Vẫn là nhanh chút
chọn ngày tốt gả nàng đi.”

Tô Mạt không chút nào yếu thế: “Đúng
vậy đúng vậy, gả ta đi rồi sau đó một đám người các ngươi cũng gả đi,
đến lúc đó ta là Vương phi, các ngươi ai dám không nghe!”

Hồ Tú Hồng nói nàng ỷ thế hiếp người, vài người hi hi ha ha nháo với nhau.

Đại tiểu thư ngồi cạnh giường nhìn Tần Nguyên Quân, Thủy Muội an ủi nàng:
“Đại tiểu thư, Hồ tiên sinh nói, khối máu tụ trong đầu Tần công tử tan
ra thì tốt rồi, thi châm rồi thì sẽ không phải là bệnh xấu, đến lúc đó
từ từ chăm sóc là được rồi.”

Đại tiểu thư khẽ vuốt cằm, trong lòng tràn ngập cảm kích.

Ngày tiếp theo, hoàng thành vẫn đề phòng sâm nghiêm như cũ, xe ngựa ra vào
đều phải kiểm tra, cho dù là Thái tử hay Vương gia đều không ngoại lệ.
Tất cả những gia đinh đều phải được lính tuần tra ở cửa thành vẽ bức
họa, mỗi lần ra ngoài làm việc, người nào cũng phải kiểm tra.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mọi người đưa lễ vật, An Bình công chúa cũng tặng cho nhóm tiểu thư đôi giầy, còn công tử là vớ giày.Những thứ này vốn không cần, nhưng nàng thích tỷ muội Tô gia, cảm thấy thoát ly được hoàng cung lạnh như băng là chuyện may mắn nhất trong đời, nên nàng thực lòng muốn tới Tô gia làm vợ, vì vậy đã học rất nhiều từ các ma ma.Các trưởng bối thưởng hồng bao, sau đó chuẩn bị để cho Tô Nhân Vũ mang đôi tân nhân vào dập đầu với bệ hạ và Quý phi.Tô Mạt lặng lẽ quan sát, phát hiện An Bình công chúa tuy rằng vui mừng, nhưng trong nụ cười kia luôn mang theo vài phần cô đơn, mà vẻ mặt của đại ca lại cứng ngắc, nhìn không ra có điểm vui mừng, không khỏi thở dài trong lòng. Dù sao không phải đôi vợ chồng nào cũng có thể cầm sắt hài hòa.Hơn nữa những lời đồn đãi về vị đại ca này… Nàng mím môi.Mọi người dùng bữa, còn Tô Nhân Vũ thì mang đôi tân nhân tiến cung. Hoàng Phủ Cẩn và Tô Việt thì cùng nhau đi nha môn, Tô Mạt cùng vài người đi tìm Tần Nguyên Quân.Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng nay là thầy thuốc chủ trị của Tần Nguyên Quân, bọn họ so với Tô Mạt càng am hiểu nội khoa, hơn nữa Tô Mạt cùng A Thái Cổ cố ý nghiên cứu liệu pháp huân hương, đối với Tần Nguyên Quân càng thêm có lợi.Hồ tiên sinh cùng Tô Mạt trao đổi một ít ý tưởng rồi cùng nương tử đi tìm lão phu nhân nó chuyện, để lại bọn trẻ nói nói cười cười.Hồ Tú Hồng trợn trắng mắt nhìn Tô Mặt: “Tối hôm qua náo nhiệt như vậy, ngươi thành thật cho ta, ngươi đã làm gì?”Kim Kết vội hỏi: “Cầu Vồng, tiểu thư của chúng ta đi làm chính sự nha.”Hồ Tú Hồng cười ha ha: “Ngay cả ngươi cái nha đầu này cũng biết thay nàng giấu diếm, có thể thấy được không phải chuyện tốt. Vẫn là nhanh chút chọn ngày tốt gả nàng đi.”Tô Mạt không chút nào yếu thế: “Đúng vậy đúng vậy, gả ta đi rồi sau đó một đám người các ngươi cũng gả đi, đến lúc đó ta là Vương phi, các ngươi ai dám không nghe!”Hồ Tú Hồng nói nàng ỷ thế hiếp người, vài người hi hi ha ha nháo với nhau.Đại tiểu thư ngồi cạnh giường nhìn Tần Nguyên Quân, Thủy Muội an ủi nàng: “Đại tiểu thư, Hồ tiên sinh nói, khối máu tụ trong đầu Tần công tử tan ra thì tốt rồi, thi châm rồi thì sẽ không phải là bệnh xấu, đến lúc đó từ từ chăm sóc là được rồi.”Đại tiểu thư khẽ vuốt cằm, trong lòng tràn ngập cảm kích.Ngày tiếp theo, hoàng thành vẫn đề phòng sâm nghiêm như cũ, xe ngựa ra vào đều phải kiểm tra, cho dù là Thái tử hay Vương gia đều không ngoại lệ. Tất cả những gia đinh đều phải được lính tuần tra ở cửa thành vẽ bức họa, mỗi lần ra ngoài làm việc, người nào cũng phải kiểm tra.

Chương 1397: Bọn họ là người một nhà tương thân tương ái 02