Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1405: Tỉnh lại là vui hay buồn 03?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt lắc đầu, một chút cũng không nắm chắc.Sắc mặt Hồ tiên sinh trầm trọng, nói: “Mời vương gia đến thương lượng.”Tô Mạt tự mình đi gọi Hoàng Phủ Cẩn đến, hắn nghe hai người nói xong, nói: “Ta có thể dùng nội lực thử xem.”Tần Nguyên Quân đã mê man, đại tiểu thư ở một bên rơi lệ, Hồ Tú Hồng đang an ủi nàng.Tô Mạt để cho Hồ Tú Hồng cùng Hồ đại nương trò chuyện cùng đại tiểu thư, bọn họ chẩn đoán một lần nữa cho Tần Nguyên Quân.Hồ tiên sinh nâng Tần Nguyên Quân dậy để hắn ngồi khoanh chân. Hoàng Phủ Cẩn ngồi phía sau hắn, hai tay đặt trên lưng vận chuyển nội lực thăm dò vào kinh mạch Tần Nguyên Quân.Hắn sợ thân thể bị bệnh đã lâu của Tần Nguyên Quân không chống đỡ được nên để nội lực thong thả tiến vào, trước khơi thông kinh mạch cho hắn, sau đó dần dần tiến về phía kinh mạch trên đầu. Hắn chỉ dám thăm dò từng chút một, sợ chỉ cần vô ý một chút sẽ khiến cho cây châm đi vào não hắn, vậy chính là trí mạng.Hồ tiên sinh cùng Tô Mạt cẩn thận bảo vệ Hoàng Phủ Cẩn. Việc này khác hẳn việc nàng cùng hắn luyện công. Việc này càng hung hiểm gấp trăm lần, chỉ cần một sai lầm Hoàng Phủ Cẩn sẽ tẩu hỏa nhập ma, mà Tần Nguyên Quân chính là tử vong.Thời gian chậm rãi trôi đi, Tô Mạt cảm thấy thời gian dài giống như vài năm. Biểu tình của Hoàng Phủ Cẩn như lâm đại địch ngưng trọng vạn phần, so với khi đối địch cùng Vu Hận Sinh còn nghiêm túc hơn.Vài canh giờ trôi qua, mặt trời lặn về phía Tây, mồ hôi trên mặt Hoàng Phủ Cẩn làm ướt vạt áo lại bị nội lực làm bốc hơi. Qua vài lần như vậy, rốt cuộc mi tâm hắn cũng buông lỏng, chậm rãi thu hồi nội lực, sau đó thổ huyết.Tô Mạt vội lấy đan dược được Hồ tiên sinh đặc chế dùng để khôi phục tinh khí cho hắn nuốt vào vài viên. Hoàng Phủ Cẩn nuốt vào, vận chuyển nội lực chạy quanh một vòng, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt trong trẻo, vẻ mệt mỏi đã thành hư không.“Như thế nào?” Tô Mạt thân thiết nhìn hắn.Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ sợ sẽ khó giải quyết. Huyệt đạo trên đầu hắn tổng cộng có mười cây châm.”“Mười cây?”Tô Mạt kinh ngạc nhìn về phía Hồ tiên sinh, ông cũng bị dọa sợ. Nếu là một hai cây, với nội lực cao thâm của Hoàng Phủ Cẩn là có thể hút ra. Nhưng là mười cây, vị trí lại khác nhau, ảnh hưởng cũng không giống nhau, nguy hiểm tất nhiên cũng sẽ khác nhau.Rất có thể vòng vòng đan xen, lấy ra cây này, một cây khác sẽ thâm nhập. Chỉ cần vô ý một cái, Tần Nguyên Quân hẳn phải chết không nghi ngờ.Hơn nữa theo phán đoán của Tô Mạt, mười cây châm ở trong đầu Tần Nguyên Quân, cho dù không châm cứu, không đụng chạm chỉ sợ hắn cũng không thể duy trì trong một thời gian quá dài.
Tô Mạt lắc đầu, một chút cũng không nắm chắc.
Sắc mặt Hồ tiên sinh trầm trọng, nói: “Mời vương gia đến thương lượng.”
Tô Mạt tự mình đi gọi Hoàng Phủ Cẩn đến, hắn nghe hai người nói xong, nói: “Ta có thể dùng nội lực thử xem.”
Tần Nguyên Quân đã mê man, đại tiểu thư ở một bên rơi lệ, Hồ Tú Hồng đang an ủi nàng.
Tô Mạt để cho Hồ Tú Hồng cùng Hồ đại nương trò chuyện cùng đại tiểu thư, bọn họ chẩn đoán một lần nữa cho Tần Nguyên Quân.
Hồ tiên sinh nâng Tần Nguyên Quân dậy để hắn ngồi khoanh chân. Hoàng Phủ Cẩn ngồi phía sau hắn, hai tay đặt trên lưng vận chuyển nội lực thăm dò vào kinh mạch Tần Nguyên Quân.
Hắn sợ thân thể bị bệnh đã lâu của Tần Nguyên Quân không chống đỡ được
nên để nội lực thong thả tiến vào, trước khơi thông kinh mạch cho hắn,
sau đó dần dần tiến về phía kinh mạch trên đầu. Hắn chỉ dám thăm dò từng chút một, sợ chỉ cần vô ý một chút sẽ khiến cho cây châm đi vào não
hắn, vậy chính là trí mạng.
Hồ tiên sinh cùng Tô Mạt cẩn thận bảo vệ Hoàng Phủ Cẩn. Việc này khác
hẳn việc nàng cùng hắn luyện công. Việc này càng hung hiểm gấp trăm lần, chỉ cần một sai lầm Hoàng Phủ Cẩn sẽ tẩu hỏa nhập ma, mà Tần Nguyên
Quân chính là tử vong.
Thời gian chậm rãi trôi đi, Tô Mạt cảm thấy thời gian dài giống như vài
năm. Biểu tình của Hoàng Phủ Cẩn như lâm đại địch ngưng trọng vạn phần,
so với khi đối địch cùng Vu Hận Sinh còn nghiêm túc
hơn.
Vài canh giờ trôi qua, mặt trời lặn về phía Tây, mồ hôi trên mặt Hoàng
Phủ Cẩn làm ướt vạt áo lại bị nội lực làm bốc hơi. Qua vài lần như vậy,
rốt cuộc mi tâm hắn cũng buông lỏng, chậm rãi thu hồi nội lực, sau đó
thổ huyết.
Tô Mạt vội lấy đan dược được Hồ tiên sinh đặc chế dùng để khôi phục tinh khí cho hắn nuốt vào vài viên. Hoàng Phủ Cẩn nuốt vào, vận chuyển nội
lực chạy quanh một vòng, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt trong trẻo,
vẻ mệt mỏi đã thành hư không.
“Như thế nào?” Tô Mạt thân thiết nhìn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ sợ sẽ khó giải quyết. Huyệt đạo trên đầu hắn tổng cộng có mười cây châm.”
“Mười cây?”
Tô Mạt kinh ngạc nhìn về phía Hồ tiên sinh, ông cũng bị dọa sợ. Nếu là
một hai cây, với nội lực cao thâm của Hoàng Phủ Cẩn là có thể hút ra.
Nhưng là mười cây, vị trí lại khác nhau, ảnh hưởng cũng không giống
nhau, nguy hiểm tất nhiên cũng sẽ khác nhau.
Rất có thể vòng vòng đan xen, lấy ra cây này, một cây khác sẽ thâm nhập. Chỉ cần vô ý một cái, Tần Nguyên Quân hẳn phải chết không nghi ngờ.
Hơn nữa theo phán đoán của Tô Mạt, mười cây châm ở trong đầu Tần Nguyên
Quân, cho dù không châm cứu, không đụng chạm chỉ sợ hắn cũng không thể
duy trì trong một thời gian quá dài.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt lắc đầu, một chút cũng không nắm chắc.Sắc mặt Hồ tiên sinh trầm trọng, nói: “Mời vương gia đến thương lượng.”Tô Mạt tự mình đi gọi Hoàng Phủ Cẩn đến, hắn nghe hai người nói xong, nói: “Ta có thể dùng nội lực thử xem.”Tần Nguyên Quân đã mê man, đại tiểu thư ở một bên rơi lệ, Hồ Tú Hồng đang an ủi nàng.Tô Mạt để cho Hồ Tú Hồng cùng Hồ đại nương trò chuyện cùng đại tiểu thư, bọn họ chẩn đoán một lần nữa cho Tần Nguyên Quân.Hồ tiên sinh nâng Tần Nguyên Quân dậy để hắn ngồi khoanh chân. Hoàng Phủ Cẩn ngồi phía sau hắn, hai tay đặt trên lưng vận chuyển nội lực thăm dò vào kinh mạch Tần Nguyên Quân.Hắn sợ thân thể bị bệnh đã lâu của Tần Nguyên Quân không chống đỡ được nên để nội lực thong thả tiến vào, trước khơi thông kinh mạch cho hắn, sau đó dần dần tiến về phía kinh mạch trên đầu. Hắn chỉ dám thăm dò từng chút một, sợ chỉ cần vô ý một chút sẽ khiến cho cây châm đi vào não hắn, vậy chính là trí mạng.Hồ tiên sinh cùng Tô Mạt cẩn thận bảo vệ Hoàng Phủ Cẩn. Việc này khác hẳn việc nàng cùng hắn luyện công. Việc này càng hung hiểm gấp trăm lần, chỉ cần một sai lầm Hoàng Phủ Cẩn sẽ tẩu hỏa nhập ma, mà Tần Nguyên Quân chính là tử vong.Thời gian chậm rãi trôi đi, Tô Mạt cảm thấy thời gian dài giống như vài năm. Biểu tình của Hoàng Phủ Cẩn như lâm đại địch ngưng trọng vạn phần, so với khi đối địch cùng Vu Hận Sinh còn nghiêm túc hơn.Vài canh giờ trôi qua, mặt trời lặn về phía Tây, mồ hôi trên mặt Hoàng Phủ Cẩn làm ướt vạt áo lại bị nội lực làm bốc hơi. Qua vài lần như vậy, rốt cuộc mi tâm hắn cũng buông lỏng, chậm rãi thu hồi nội lực, sau đó thổ huyết.Tô Mạt vội lấy đan dược được Hồ tiên sinh đặc chế dùng để khôi phục tinh khí cho hắn nuốt vào vài viên. Hoàng Phủ Cẩn nuốt vào, vận chuyển nội lực chạy quanh một vòng, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt trong trẻo, vẻ mệt mỏi đã thành hư không.“Như thế nào?” Tô Mạt thân thiết nhìn hắn.Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ sợ sẽ khó giải quyết. Huyệt đạo trên đầu hắn tổng cộng có mười cây châm.”“Mười cây?”Tô Mạt kinh ngạc nhìn về phía Hồ tiên sinh, ông cũng bị dọa sợ. Nếu là một hai cây, với nội lực cao thâm của Hoàng Phủ Cẩn là có thể hút ra. Nhưng là mười cây, vị trí lại khác nhau, ảnh hưởng cũng không giống nhau, nguy hiểm tất nhiên cũng sẽ khác nhau.Rất có thể vòng vòng đan xen, lấy ra cây này, một cây khác sẽ thâm nhập. Chỉ cần vô ý một cái, Tần Nguyên Quân hẳn phải chết không nghi ngờ.Hơn nữa theo phán đoán của Tô Mạt, mười cây châm ở trong đầu Tần Nguyên Quân, cho dù không châm cứu, không đụng chạm chỉ sợ hắn cũng không thể duy trì trong một thời gian quá dài.