Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1406: Tỉnh lại là vui hay buồn 05

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vào lúc hắn hôn mê kim châm đã phong bế huyệt đạo nhưng cũng không xâm nhập vào não. Một khi hắn tỉnh lại, cảm giác đau đớn sẽ vận hành theo khí huyết của hắn, kim châm cũng sẽ xâm nhập, vậy hắn….Kim châm đang từ từ chui vào trong đầu hắn.Tô Mạt hiện tại không xác định chuyện Tần Nguyên Quân tỉnh lại là chuyện tốt hay chuyện xấu. Cho dù có mười cao thủ hỗ trợ thì nơi bị châm phong bế cùng thời gian đều không thể có chút sai lầm, vẫn là không được.Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng lo lắng, không đành lòng nói: “Nếu thiên thủ Quan Âm của nàng có thể tu luyện tới tầng thứ hai, hẳn là có thể.”Hai mắt Tô Mạt tỏa sáng, ngay sau đó lại ảm đạm: “Hiện tại ta mới ở tầng thứ nhất, tầng thứ hai ít nhất cũng phải vài năm nữa, Tần ca ca ngay cả một năm cũng không thể kiên trì được.”Vì tu luyện thông thiên bí kíp nên cỗ nội lực cổ quái kia đã bắt đầu chậm rãi có tác dụng, hơn nữa còn có sự trợ giúp của kim liên, nếu không chỉ sợ hiện tại nàng vẫn lắc lư ngoài cửa đấy. (đoạn này có nghĩa là TM vẫn chưa tiến vào tầng thứ nhất của thiên thủ Quan Âm, vẫn dậm chân tại chỗ)Hồ tiên sinh khoanh tay bước đi thong thả, cân nhắc thật lâu nói: “Nếu có thể tìm được năm viên huyền băng châu thì có thể lấy năng lượng của nó tạm thời trấn trụ huyết khí của người bệnh, sau đó vương gia mượn nội lực của tiểu thư, tầng thứ nhất của thiên thủ Quan Âm cũng có thể thành công.”Huyền băng châu là chí bảo của nhân gian, có thể dựa vào chí hàn để ngưng tụ huyết khí, như vậy kim châm cũng không thể rối loạn theo huyết khí. Tô Mạt lại dùng thiên thủ Quan Âm đồng thời lấy ra mười cây châm là có thể cứu được Tần Nguyên Quân. Chính là thủ pháp nhất định phải thuần thục, nếu có một cây châm rối loạn, vậy hắn phải chết là điều không thể nghi ngờ.Hoàng Phủ Cẩn nói: “Huyền băng châu là quốc bảo của Mạc Vân quốc, trong lúc nhất thời sao có thể lấy được?”Hồ tiên sinh khoát tay áo nói: “Vương gia có điều không biết, hai mươi năm trước vào lúc Mạc Vân quốc náo động, huyền băng châu đã thất lạc.”Tô Mạt vội hỏi: “Vậy chúng ở nơi nào?”Hồ tiên sinh nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn: “Ở hoàng cung Đại Chu.”Tô Mạt nha một tiếng: “Vậy chúng ta ngay lập tức tiến cung thỉnh tấu bệ hạ mượn dùng một chút.”Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng: “Đừng nóng vội, chúng ta nên cẩn thận nghĩ lại biện pháp.” [truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com]Chuyện về huyền băng châu hắn chưa từng nghe qua, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy. Trước về hỏi Diệp công công xem hắn nói như thế nào.Bọn họ cẩn thận hỏi Hồ tiên sinh, sau đó hai người đi Tề vương phủ.Diệp Tri Vân đang ngồi vận công, sau khi được Tô Mạt cùng Hồ tiên sinh chẩn trị, nội thương của hắn đã có chuyển biến tốt. Hắn bắt đầu vận công muốn khôi phục lại nội lực của mình, nhưng thật rất khó, tiến triển cực kỳ chậm.

Vào lúc hắn hôn mê
kim châm đã phong bế huyệt đạo nhưng cũng không xâm nhập vào não. Một
khi hắn tỉnh lại, cảm giác đau đớn sẽ vận hành theo khí huyết của hắn,
kim châm cũng sẽ xâm nhập, vậy hắn….

Kim châm đang từ từ chui vào trong đầu hắn.

Tô Mạt hiện tại không xác định chuyện Tần Nguyên Quân tỉnh lại là chuyện
tốt hay chuyện xấu. Cho dù có mười cao thủ hỗ trợ thì nơi bị châm phong
bế cùng thời gian đều không thể có chút sai lầm, vẫn là không được.

Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng lo lắng, không đành lòng nói: “Nếu thiên thủ Quan Âm
của nàng có thể tu luyện tới tầng thứ hai, hẳn là có thể.”

Hai
mắt Tô Mạt tỏa sáng, ngay sau đó lại ảm đạm: “Hiện tại ta mới ở tầng thứ nhất, tầng thứ hai ít nhất cũng phải vài năm nữa, Tần ca ca ngay cả một năm cũng không thể kiên trì được.”

Vì tu luyện thông thiên bí
kíp nên cỗ nội lực cổ quái kia đã bắt đầu chậm rãi có tác dụng, hơn nữa
còn có sự trợ giúp của kim liên, nếu không chỉ sợ hiện tại nàng vẫn lắc
lư ngoài cửa đấy. (đoạn này có nghĩa là TM vẫn chưa tiến vào tầng thứ
nhất của thiên thủ Quan Âm, vẫn dậm chân tại chỗ)

Hồ tiên sinh
khoanh tay bước đi thong thả, cân nhắc thật lâu nói: “Nếu có thể tìm
được năm viên huyền băng châu thì có thể lấy năng lượng của nó tạm thời
trấn trụ huyết khí của người bệnh, sau đó vương gia mượn nội lực của
tiểu thư, tầng thứ nhất của thiên thủ Quan Âm cũng có thể thành công.”

Huyền băng châu là chí bảo của nhân gian, có thể dựa vào chí hàn để ngưng tụ
huyết khí, như vậy kim châm cũng không thể rối loạn theo huyết khí. Tô
Mạt lại dùng thiên thủ Quan Âm đồng thời lấy ra mười cây châm là có thể
cứu được Tần Nguyên Quân. Chính là thủ pháp nhất định phải thuần thục,
nếu có một cây châm rối loạn, vậy hắn phải chết là điều không thể nghi
ngờ.

Hoàng Phủ Cẩn nói: “Huyền băng châu là quốc bảo của Mạc Vân quốc, trong lúc nhất thời sao có thể lấy được?”

Hồ tiên sinh khoát tay áo nói: “Vương gia có điều không biết, hai mươi năm trước vào lúc Mạc Vân quốc náo động, huyền băng châu đã thất lạc.”

Tô Mạt vội hỏi: “Vậy chúng ở nơi nào?”

Hồ tiên sinh nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn: “Ở hoàng cung Đại Chu.”

Tô Mạt nha một tiếng: “Vậy chúng ta ngay lập tức tiến cung thỉnh tấu bệ hạ mượn dùng một chút.”

Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng: “Đừng nóng vội, chúng ta nên cẩn thận nghĩ lại
biện pháp.” [truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com]

Chuyện về huyền băng châu hắn chưa từng nghe qua, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy. Trước về hỏi Diệp công công xem hắn nói như thế nào.

Bọn họ cẩn thận hỏi Hồ tiên sinh, sau đó hai người đi Tề vương phủ.

Diệp Tri Vân đang ngồi vận công, sau khi được Tô Mạt cùng Hồ tiên sinh chẩn
trị, nội thương của hắn đã có chuyển biến tốt. Hắn bắt đầu vận công muốn khôi phục lại nội lực của mình, nhưng thật rất khó, tiến triển cực kỳ
chậm.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vào lúc hắn hôn mê kim châm đã phong bế huyệt đạo nhưng cũng không xâm nhập vào não. Một khi hắn tỉnh lại, cảm giác đau đớn sẽ vận hành theo khí huyết của hắn, kim châm cũng sẽ xâm nhập, vậy hắn….Kim châm đang từ từ chui vào trong đầu hắn.Tô Mạt hiện tại không xác định chuyện Tần Nguyên Quân tỉnh lại là chuyện tốt hay chuyện xấu. Cho dù có mười cao thủ hỗ trợ thì nơi bị châm phong bế cùng thời gian đều không thể có chút sai lầm, vẫn là không được.Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng lo lắng, không đành lòng nói: “Nếu thiên thủ Quan Âm của nàng có thể tu luyện tới tầng thứ hai, hẳn là có thể.”Hai mắt Tô Mạt tỏa sáng, ngay sau đó lại ảm đạm: “Hiện tại ta mới ở tầng thứ nhất, tầng thứ hai ít nhất cũng phải vài năm nữa, Tần ca ca ngay cả một năm cũng không thể kiên trì được.”Vì tu luyện thông thiên bí kíp nên cỗ nội lực cổ quái kia đã bắt đầu chậm rãi có tác dụng, hơn nữa còn có sự trợ giúp của kim liên, nếu không chỉ sợ hiện tại nàng vẫn lắc lư ngoài cửa đấy. (đoạn này có nghĩa là TM vẫn chưa tiến vào tầng thứ nhất của thiên thủ Quan Âm, vẫn dậm chân tại chỗ)Hồ tiên sinh khoanh tay bước đi thong thả, cân nhắc thật lâu nói: “Nếu có thể tìm được năm viên huyền băng châu thì có thể lấy năng lượng của nó tạm thời trấn trụ huyết khí của người bệnh, sau đó vương gia mượn nội lực của tiểu thư, tầng thứ nhất của thiên thủ Quan Âm cũng có thể thành công.”Huyền băng châu là chí bảo của nhân gian, có thể dựa vào chí hàn để ngưng tụ huyết khí, như vậy kim châm cũng không thể rối loạn theo huyết khí. Tô Mạt lại dùng thiên thủ Quan Âm đồng thời lấy ra mười cây châm là có thể cứu được Tần Nguyên Quân. Chính là thủ pháp nhất định phải thuần thục, nếu có một cây châm rối loạn, vậy hắn phải chết là điều không thể nghi ngờ.Hoàng Phủ Cẩn nói: “Huyền băng châu là quốc bảo của Mạc Vân quốc, trong lúc nhất thời sao có thể lấy được?”Hồ tiên sinh khoát tay áo nói: “Vương gia có điều không biết, hai mươi năm trước vào lúc Mạc Vân quốc náo động, huyền băng châu đã thất lạc.”Tô Mạt vội hỏi: “Vậy chúng ở nơi nào?”Hồ tiên sinh nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn: “Ở hoàng cung Đại Chu.”Tô Mạt nha một tiếng: “Vậy chúng ta ngay lập tức tiến cung thỉnh tấu bệ hạ mượn dùng một chút.”Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng: “Đừng nóng vội, chúng ta nên cẩn thận nghĩ lại biện pháp.” [truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com]Chuyện về huyền băng châu hắn chưa từng nghe qua, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy. Trước về hỏi Diệp công công xem hắn nói như thế nào.Bọn họ cẩn thận hỏi Hồ tiên sinh, sau đó hai người đi Tề vương phủ.Diệp Tri Vân đang ngồi vận công, sau khi được Tô Mạt cùng Hồ tiên sinh chẩn trị, nội thương của hắn đã có chuyển biến tốt. Hắn bắt đầu vận công muốn khôi phục lại nội lực của mình, nhưng thật rất khó, tiến triển cực kỳ chậm.

Chương 1406: Tỉnh lại là vui hay buồn 05