Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1452: Cháy nhà ra mặt chuột 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Một đoàn thị vệ tham chiến, ngay cả thái giám và cung nữ cũng có người ném đĩa đang bưng, trực tiếp rút ra chùy thủ (dao nhỏ), trong bữa tiệc có một số vị quan, nhất là những người ủng hộ Hoàng Phủ Quyết, lập tức có một số người bị giết.Sự tình xảy ra quá nhanh, mới chỉ được một thời gian ngắn từ lúc bọn họ phát hiện đến lúc bọn chúng hành động giết người.Hoàng Phủ Cẩn lập tức bảo vệ Tô Mạt trở về, những tên thích khách đến gần hắn chỉ cần vung ống tay lập tức phá nát nội tạng của chúng.Tô Việt không có võ công, đang được A Tùng bảo vệ, còn có rất nhiều quan viên đang được thị vệ bảo hộ, vừa đánh vừa lui đến nơi an toàn, bọn họ phát hiện ra những người bị giết đều là những người ủng hộ Ngũ hoàng tử, cho nên âm thầm vui mừng vì họ ở phái trung lập.Tô Mạt nhìn xung quanh không thấy Hoàng đế cùng đám người Tô quốc công.Xung quanh âm thanh chém giết rung trời, khắp nơi đều là thi thể, Hoàng Phủ Cẩn không thèm để ý tới, chỉ kéo Tô Mạt đi hỏi thăm đám người Hoàng đế đi nơi nào.Có người nói đi thay y phục, có người nói là Hoàng đế đã say, trở về cung nghỉ ngơi, có người nói ….Không có ai trả lời được chính xác.Tô Mạt nói: “Chúng ta thử tìm ở gần đây, Bệ Hạ dẫn theo không ít tùy tùng, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.”Nàng để lại ám hiệu cho người của mình, sau đó cùng Hoàng Phủ Cẩn dùng khinh công nhảy lên, nhảy đến phía gần cung điện.Mà đám người Hoàng đế, lại ở Lưu Ly điện cười nói vui vẻ.Hoàng đế bởi vì ngồi đã lâu, có chút mệt mỏi, Tống tướng liền đề nghị đi ra ngoài tản bộ.Hoàng đế liền dẫn theo vài cận thần, dẫn theo Tiền cô cô cùng thị vệ , đi đến phía bắc của Lưu Ly điện.Toàn bộ quá trình Tống tướng đối với Tô Nhân Vũ vô cùng thân thiết, kéo tay cùng đi bộ dạng như bạn thân lâu năm.Mà Tô Nhân Vũ được Tô Việt nhắc nhở, liền cảm thấy nghi ngờ Tống tướng, bắt được hắn chính là được an toàn, tuy không cảnh báo được cho Hoàng đế, nhưng Tô Nhân Vũ cảm thấy rời đi Đông cung, Hoàng đế cũng tránh được nguy hiểm, nên cũng không có phản đối đi Lưu ly điện.Hoàng đế như cũ cho người dâng trà, quân thần ở trong điện nói chuyện.Tống Hoài An cười nói: “Bệ Hạ, hôm nay là ngày vui của Thái tử, xin chúc Bệ Hạ sớm có long tôn, giang sơn vĩnh xương.”Tất cả mọi người đều nâng ly chúc mừng.Tống Hoài An hướng Tả thượng thư nói: “Cũng không thể bỏ qua công lao của Tả thượng thư, rất biết cách dạy con gái. Thái tử phi là người có khí chất của mẫu nghi thiên hạ.”Tả thượng nheo mắt, cảm thấy lời nói này có gì không đúng.Tống Hoài An lập tức ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bệ Hạ tuổi nay đã cao, Thái tử nay đã đại hôn, lại có Tả đại nhân cùng Tô quốc công ở bên cạnh giúp đỡ, Bệ Hạ cũng nên nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thật tốt, không nên vất vả lo việc nước, khiến cho chúng thần ngày đêm lo lắng.”

Một đoàn thị vệ tham chiến, ngay cả thái giám và cung nữ cũng có người ném đĩa đang bưng, trực tiếp rút ra chùy thủ (dao nhỏ), trong bữa tiệc có một số vị quan, nhất là những người ủng hộ Hoàng Phủ Quyết, lập tức có một số người bị giết.

Sự tình xảy ra quá nhanh, mới chỉ được một thời gian ngắn từ lúc bọn họ phát hiện đến lúc bọn chúng hành động giết người.

Hoàng Phủ Cẩn lập tức bảo vệ Tô Mạt trở về, những tên thích khách đến gần hắn chỉ cần vung ống tay lập tức phá nát nội tạng của chúng.

Tô Việt không có võ công, đang được A Tùng bảo vệ, còn có rất nhiều quan viên đang được thị vệ bảo hộ, vừa đánh vừa lui đến nơi an toàn, bọn họ phát hiện ra những người bị giết đều là những người ủng hộ Ngũ hoàng tử, cho nên âm thầm vui mừng vì họ ở phái trung lập.

Tô Mạt nhìn xung quanh không thấy Hoàng đế cùng đám người Tô quốc công.

Xung quanh âm thanh chém giết rung trời, khắp nơi đều là thi thể, Hoàng Phủ Cẩn không thèm để ý tới, chỉ kéo Tô Mạt đi hỏi thăm đám người Hoàng đế đi nơi nào.

Có người nói đi thay y phục, có người nói là Hoàng đế đã say, trở về cung nghỉ ngơi, có người nói ….

Không có ai trả lời được chính xác.

Tô Mạt nói: “Chúng ta thử tìm ở gần đây, Bệ Hạ dẫn theo không ít tùy tùng, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Nàng để lại ám hiệu cho người của mình, sau đó cùng Hoàng Phủ Cẩn dùng khinh công nhảy lên, nhảy đến phía gần cung điện.

Mà đám người Hoàng đế, lại ở Lưu Ly điện cười nói vui vẻ.

Hoàng đế bởi vì ngồi đã lâu, có chút mệt mỏi, Tống tướng liền đề nghị đi ra ngoài tản bộ.

Hoàng đế liền dẫn theo vài cận thần, dẫn theo Tiền cô cô cùng thị vệ , đi đến phía bắc của Lưu Ly điện.

Toàn bộ quá trình Tống tướng đối với Tô Nhân Vũ vô cùng thân thiết, kéo tay cùng đi bộ dạng như bạn thân lâu năm.

Mà Tô Nhân Vũ được Tô Việt nhắc nhở, liền cảm thấy nghi ngờ Tống tướng, bắt được hắn chính là được an toàn, tuy không cảnh báo được cho Hoàng đế, nhưng Tô Nhân Vũ cảm thấy rời đi Đông cung, Hoàng đế cũng tránh được nguy hiểm, nên cũng không có phản đối đi Lưu ly điện.

Hoàng đế như cũ cho người dâng trà, quân thần ở trong điện nói chuyện.

Tống Hoài An cười nói: “Bệ Hạ, hôm nay là ngày vui của Thái tử, xin chúc Bệ Hạ sớm có long tôn, giang sơn vĩnh xương.”

Tất cả mọi người đều nâng ly chúc mừng.

Tống Hoài An hướng Tả thượng thư nói: “Cũng không thể bỏ qua công lao của Tả thượng thư, rất biết cách dạy con gái. Thái tử phi là người có khí chất của mẫu nghi thiên hạ.”

Tả thượng nheo mắt, cảm thấy lời nói này có gì không đúng.

Tống Hoài An lập tức ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bệ Hạ tuổi nay đã cao, Thái tử nay đã đại hôn, lại có Tả đại nhân cùng Tô quốc công ở bên cạnh giúp đỡ, Bệ Hạ cũng nên nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thật tốt, không nên vất vả lo việc nước, khiến cho chúng thần ngày đêm lo lắng.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Một đoàn thị vệ tham chiến, ngay cả thái giám và cung nữ cũng có người ném đĩa đang bưng, trực tiếp rút ra chùy thủ (dao nhỏ), trong bữa tiệc có một số vị quan, nhất là những người ủng hộ Hoàng Phủ Quyết, lập tức có một số người bị giết.Sự tình xảy ra quá nhanh, mới chỉ được một thời gian ngắn từ lúc bọn họ phát hiện đến lúc bọn chúng hành động giết người.Hoàng Phủ Cẩn lập tức bảo vệ Tô Mạt trở về, những tên thích khách đến gần hắn chỉ cần vung ống tay lập tức phá nát nội tạng của chúng.Tô Việt không có võ công, đang được A Tùng bảo vệ, còn có rất nhiều quan viên đang được thị vệ bảo hộ, vừa đánh vừa lui đến nơi an toàn, bọn họ phát hiện ra những người bị giết đều là những người ủng hộ Ngũ hoàng tử, cho nên âm thầm vui mừng vì họ ở phái trung lập.Tô Mạt nhìn xung quanh không thấy Hoàng đế cùng đám người Tô quốc công.Xung quanh âm thanh chém giết rung trời, khắp nơi đều là thi thể, Hoàng Phủ Cẩn không thèm để ý tới, chỉ kéo Tô Mạt đi hỏi thăm đám người Hoàng đế đi nơi nào.Có người nói đi thay y phục, có người nói là Hoàng đế đã say, trở về cung nghỉ ngơi, có người nói ….Không có ai trả lời được chính xác.Tô Mạt nói: “Chúng ta thử tìm ở gần đây, Bệ Hạ dẫn theo không ít tùy tùng, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.”Nàng để lại ám hiệu cho người của mình, sau đó cùng Hoàng Phủ Cẩn dùng khinh công nhảy lên, nhảy đến phía gần cung điện.Mà đám người Hoàng đế, lại ở Lưu Ly điện cười nói vui vẻ.Hoàng đế bởi vì ngồi đã lâu, có chút mệt mỏi, Tống tướng liền đề nghị đi ra ngoài tản bộ.Hoàng đế liền dẫn theo vài cận thần, dẫn theo Tiền cô cô cùng thị vệ , đi đến phía bắc của Lưu Ly điện.Toàn bộ quá trình Tống tướng đối với Tô Nhân Vũ vô cùng thân thiết, kéo tay cùng đi bộ dạng như bạn thân lâu năm.Mà Tô Nhân Vũ được Tô Việt nhắc nhở, liền cảm thấy nghi ngờ Tống tướng, bắt được hắn chính là được an toàn, tuy không cảnh báo được cho Hoàng đế, nhưng Tô Nhân Vũ cảm thấy rời đi Đông cung, Hoàng đế cũng tránh được nguy hiểm, nên cũng không có phản đối đi Lưu ly điện.Hoàng đế như cũ cho người dâng trà, quân thần ở trong điện nói chuyện.Tống Hoài An cười nói: “Bệ Hạ, hôm nay là ngày vui của Thái tử, xin chúc Bệ Hạ sớm có long tôn, giang sơn vĩnh xương.”Tất cả mọi người đều nâng ly chúc mừng.Tống Hoài An hướng Tả thượng thư nói: “Cũng không thể bỏ qua công lao của Tả thượng thư, rất biết cách dạy con gái. Thái tử phi là người có khí chất của mẫu nghi thiên hạ.”Tả thượng nheo mắt, cảm thấy lời nói này có gì không đúng.Tống Hoài An lập tức ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bệ Hạ tuổi nay đã cao, Thái tử nay đã đại hôn, lại có Tả đại nhân cùng Tô quốc công ở bên cạnh giúp đỡ, Bệ Hạ cũng nên nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thật tốt, không nên vất vả lo việc nước, khiến cho chúng thần ngày đêm lo lắng.”

Chương 1452: Cháy nhà ra mặt chuột 01