Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1454: Từ trước đến nay tạo phản luôn là thắng làm vua thua làm giặc
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc này từ trên xà nhà có hai người bay xuống, đều mặc áo đen gọn gàng, đâm về phía Hoàng đế đang phân tâm đâm tới.Tả thượng thư bị dọa đến mức ngây người, hai người này rõ ràng là người trong gianh hồ, võ công cao cường.Bóng người trước mắt chợt lóe, Tiền cô cô đã ra tay , cùng hai người áo đen đánh nhau.Tống Hoài An thấy kế hoạch của mình bị chặn lại, mà viện quân bên ngoài chưa thấy đến, trong lúc nhất thời có chút gấp, hô lớn: “Các ngươi mau xông lên, mọi chuyện đã nằm trong tay ta, những người ở đây sau này sẽ được phong hầu thưởng tước.”Nhất thời tinh thần của đám thị vệ của Tống Hoài An thêm sôi sục, bọn thích khách liều chết xông lên, thị vệ đang bảo vệ Hoàng đế sắp không duy trì được nữa.Tô Nhân Vũ chém mấy tên, lui về phía Hoàng đế, giúp Tiền cô cô ngăn cản hai tên áo đen, hô lớn: “Bảo vệ Bệ Hạ lui lại.”Lúc này bên ngoài bắt đầu có bắn tên vào trong.Tống Hoài An cười to: “Bệ Hạ, ngài đưa tay chịu trói đi, Điện Hạ chắc sẽ không bạc đãi người đâu, sẽ để cho ngài ở tại cung Càn Thanh dưỡng già.”“Nghịc h tặc, ngươi đừng vội mừng!” Chợt có người quát một tiếng, cửa cung bị đá văng, một đám người xông vào.Người mang binh đến là Nhạc Thiếu Sâm, hắn mặc giáp chiến, tay cầm đao, không giận mà uy, vung tay lên, những binh lính hung mãnh bắt đầu xông vào trong, chỉ trong thời gian ngắn, bên người Tống Hoài An chỉ còn lại vài tên.Mà hai tên hắc áo đen tuy có võ công không tầm thường, nhưng lại không thể giành được phần thắng, thấy mọi chuyện không ổn liền muốn rút lui.Lại bị Tiền cô cô và Tô Nhân Vũ cản lại, không tể trốn thoát.Nhạc Thiếu Sâm tự mình bảo hộ Hoàng đế ra đại điện, từ trong tay tùy tùng tiếp nhận cung tên, giương cung cài tên, hướng hai tên thích khách bắn đi.Hai tên kia bị hoảng sợ, vì tránh tên, lại bị Tiền cô cô và Tô Nhân Vũ mỗi người đánh một chưởng, nhất thời bị bắt.Nhạc Thiếu Sâm xoay người quỳ xuống, “Bệ Hại, thuộc hạ đến chậm, thỉnh bệ Hạ thứ tội.”Đuôi mày Hoàng đế khẽ nhếch, sắc mặt lạnh lùng: “Vừa đúng lúc. Đông cung bên kia thế nào rồi?”Nhạc Thiếu Sâm trả lời: “ Đã dọn sạch rồi ạ.”Tống Hoài An ngây ngốc nhìn biến đổi trước mắt, trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp nhận được, Nhạc Thiếu Sâm áp giải hắn đến quỳ trước mặt Hoàng đế, hắn thẫn thờ không có phản ứng gì.Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Tống Hoài An, trẫm đối với Tống gia không tệ, thật không ngờ các ngươi lại tham lam như vậy, chẳng lẽ trẫm có thể dễ dàng tha thứ được sao.”Tống Hoài An ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, giờ khắc này ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, đâu phải ánh mắt của người có bệnh.
Lúc này từ trên xà nhà có hai người bay xuống, đều mặc áo đen gọn gàng, đâm về phía Hoàng đế đang phân tâm đâm tới.
Tả thượng thư bị dọa đến mức ngây người, hai người này rõ ràng là người trong gianh hồ, võ công cao cường.
Bóng người trước mắt chợt lóe, Tiền cô cô đã ra tay , cùng hai người áo đen đánh nhau.
Tống Hoài An thấy kế hoạch của mình bị chặn lại, mà viện quân bên ngoài chưa thấy đến, trong lúc nhất thời có chút gấp, hô lớn: “Các ngươi mau xông lên, mọi chuyện đã nằm trong tay ta, những người ở đây sau này sẽ được phong hầu thưởng tước.”
Nhất thời tinh thần của đám thị vệ của Tống Hoài An thêm sôi sục, bọn thích khách liều chết xông lên, thị vệ đang bảo vệ Hoàng đế sắp không duy trì được nữa.
Tô Nhân Vũ chém mấy tên, lui về phía Hoàng đế, giúp Tiền cô cô ngăn cản hai tên áo đen, hô lớn: “Bảo vệ Bệ Hạ lui lại.”
Lúc này bên ngoài bắt đầu có bắn tên vào trong.
Tống Hoài An cười to: “Bệ Hạ, ngài đưa tay chịu trói đi, Điện Hạ chắc sẽ không bạc đãi người đâu, sẽ để cho ngài ở tại cung Càn Thanh dưỡng già.”
“Nghịc h tặc, ngươi đừng vội mừng!” Chợt có người quát một tiếng, cửa cung bị đá văng, một đám người xông vào.
Người mang binh đến là Nhạc Thiếu Sâm, hắn mặc giáp chiến, tay cầm đao, không giận mà uy, vung tay lên, những binh lính hung mãnh bắt đầu xông vào trong, chỉ trong thời gian ngắn, bên người Tống Hoài An chỉ còn lại vài tên.
Mà hai tên hắc áo đen tuy có võ công không tầm thường, nhưng lại không thể giành được phần thắng, thấy mọi chuyện không ổn liền muốn rút lui.
Lại bị Tiền cô cô và Tô Nhân Vũ cản lại, không tể trốn thoát.
Nhạc Thiếu Sâm tự mình bảo hộ Hoàng đế ra đại điện, từ trong tay tùy tùng tiếp nhận cung tên, giương cung cài tên, hướng hai tên thích khách bắn đi.
Hai tên kia bị hoảng sợ, vì tránh tên, lại bị Tiền cô cô và Tô Nhân Vũ mỗi người đánh một chưởng, nhất thời bị bắt.
Nhạc Thiếu Sâm xoay người quỳ xuống, “Bệ Hại, thuộc hạ đến chậm, thỉnh bệ Hạ thứ tội.”
Đuôi mày Hoàng đế khẽ nhếch, sắc mặt lạnh lùng: “Vừa đúng lúc. Đông cung bên kia thế nào rồi?”
Nhạc Thiếu Sâm trả lời: “ Đã dọn sạch rồi ạ.”
Tống Hoài An ngây ngốc nhìn biến đổi trước mắt, trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp nhận được, Nhạc Thiếu Sâm áp giải hắn đến quỳ trước mặt Hoàng đế, hắn thẫn thờ không có phản ứng gì.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Tống Hoài An, trẫm đối với Tống gia không tệ, thật không ngờ các ngươi lại tham lam như vậy, chẳng lẽ trẫm có thể dễ dàng tha thứ được sao.”
Tống Hoài An ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, giờ khắc này ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, đâu phải ánh mắt của người có bệnh.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc này từ trên xà nhà có hai người bay xuống, đều mặc áo đen gọn gàng, đâm về phía Hoàng đế đang phân tâm đâm tới.Tả thượng thư bị dọa đến mức ngây người, hai người này rõ ràng là người trong gianh hồ, võ công cao cường.Bóng người trước mắt chợt lóe, Tiền cô cô đã ra tay , cùng hai người áo đen đánh nhau.Tống Hoài An thấy kế hoạch của mình bị chặn lại, mà viện quân bên ngoài chưa thấy đến, trong lúc nhất thời có chút gấp, hô lớn: “Các ngươi mau xông lên, mọi chuyện đã nằm trong tay ta, những người ở đây sau này sẽ được phong hầu thưởng tước.”Nhất thời tinh thần của đám thị vệ của Tống Hoài An thêm sôi sục, bọn thích khách liều chết xông lên, thị vệ đang bảo vệ Hoàng đế sắp không duy trì được nữa.Tô Nhân Vũ chém mấy tên, lui về phía Hoàng đế, giúp Tiền cô cô ngăn cản hai tên áo đen, hô lớn: “Bảo vệ Bệ Hạ lui lại.”Lúc này bên ngoài bắt đầu có bắn tên vào trong.Tống Hoài An cười to: “Bệ Hạ, ngài đưa tay chịu trói đi, Điện Hạ chắc sẽ không bạc đãi người đâu, sẽ để cho ngài ở tại cung Càn Thanh dưỡng già.”“Nghịc h tặc, ngươi đừng vội mừng!” Chợt có người quát một tiếng, cửa cung bị đá văng, một đám người xông vào.Người mang binh đến là Nhạc Thiếu Sâm, hắn mặc giáp chiến, tay cầm đao, không giận mà uy, vung tay lên, những binh lính hung mãnh bắt đầu xông vào trong, chỉ trong thời gian ngắn, bên người Tống Hoài An chỉ còn lại vài tên.Mà hai tên hắc áo đen tuy có võ công không tầm thường, nhưng lại không thể giành được phần thắng, thấy mọi chuyện không ổn liền muốn rút lui.Lại bị Tiền cô cô và Tô Nhân Vũ cản lại, không tể trốn thoát.Nhạc Thiếu Sâm tự mình bảo hộ Hoàng đế ra đại điện, từ trong tay tùy tùng tiếp nhận cung tên, giương cung cài tên, hướng hai tên thích khách bắn đi.Hai tên kia bị hoảng sợ, vì tránh tên, lại bị Tiền cô cô và Tô Nhân Vũ mỗi người đánh một chưởng, nhất thời bị bắt.Nhạc Thiếu Sâm xoay người quỳ xuống, “Bệ Hại, thuộc hạ đến chậm, thỉnh bệ Hạ thứ tội.”Đuôi mày Hoàng đế khẽ nhếch, sắc mặt lạnh lùng: “Vừa đúng lúc. Đông cung bên kia thế nào rồi?”Nhạc Thiếu Sâm trả lời: “ Đã dọn sạch rồi ạ.”Tống Hoài An ngây ngốc nhìn biến đổi trước mắt, trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp nhận được, Nhạc Thiếu Sâm áp giải hắn đến quỳ trước mặt Hoàng đế, hắn thẫn thờ không có phản ứng gì.Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Tống Hoài An, trẫm đối với Tống gia không tệ, thật không ngờ các ngươi lại tham lam như vậy, chẳng lẽ trẫm có thể dễ dàng tha thứ được sao.”Tống Hoài An ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, giờ khắc này ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, đâu phải ánh mắt của người có bệnh.