Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1473: Lần đầu cha con tâm sự 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế phất tay, làm như mệt mỏi nói: “Nói cho hắn biết, trẫm chờ hắn.” Dừng lại một chút, hắn lại nói: “Nếu ngươi thật sự muốn như vậy, trẫm sẽ cho ngươi toại nguyện. Nhưng không phải là bây giờ.”Hiện tại Hoàng Phủ Cẩn có thể kết định, hắn chính là muốn để Mạt Nhi ở lại trong cung làm con tin để khống chế hắn cùng Tô gia, không thật sự ép buộc Mạt Nhi làm Chiêu Nghi.Căng thẳng trong lòng hắn cũng buông lỏng được một chút.Hắn vừa muốn cáo lui, Hoàng đế lại nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Ngày đó Vu Hận Sinh nói gì với ngươi?”Hoàng Phủ Cẩn không hề giấu diếm nói: “Hắn nói hắn là hoàng tử của hoàng hậu trước đây, bị ngài sai người giết chết, nhưng ngoài ý muốn hắn còn sống, nên quay lại báo thù.”Hoàng đế hừ lanh: “Ngươi tin sao?”Hoàng Phủ Cẩm lạnh nhạt nói: “Những chuyện này không có ý nghĩa đối với nhi thần, nhi thần tin hay không cũng không quan trọng.”Hoàng đế lạnh lùng nói: “Nếu thật sự trẫm muốn giết một đứa con nít, thì hắn có thể còn sống sao? Thật là hoàng đường. Trẫm muốn giao cho ngươi nhiệm vụ quan trọng nhất, tìm Vu Hận Sinh, tìm ra thế lực sau lưng hắn, một lưới bắt hết về đây, sau này thiên hạ thái bình, ta sẽ thả tự do cho ngươi.”Hoảng Phủ Cẩn thảnh nhiên nói: “Chết chóc càng nhiều, càng không thể bịt được mồm miệng mọi người. Bệ Hạ vẫn không tin thế lực được ngưng tụ suốt mấy chục năm của Đại Chu không đấu lại thế lực của tiền triều sao? Những năm gần đây quốc thái dân an, không phải là phản kích tốt nhất sao?”Mặc kệ Vu Hận Sinh có phải là nhi tử của tiên hoàng hay không, cũng không mong chờ thế lực bí ẩn sau lưng kia là ai, có nhiều hơn nữa, hắn cũng không tin họ có thể thành công.Hoàng đế tuy rằng do người ngoài ngồi lên.Triều đình cũng là người khác để ý tới.Nhưng thiên hạ, chung quy vẫn là của dân thường, không có dân chúng ủng hộ, những thế lực kia sao có thể lật đổ được Đại Chu? Huống chi hiện tại dân chúng bách tính tốt hơn nhiều những năm trước đây, tuyệt đối không kém hơn, như vậy bách tính chỉ biết an cư lạc nghiệp người nào nghĩ tạo phản?Những người muốn tạo phản, lấy cái gì làm vũ phí.Không có dân chúng tham dự, chuyện không thể thành.Cho nên, Hoàng Phủ Cẩn căn bản không sợ, cũng không muốn quan tâm, nếu hắn ra tay, sẽ là máu chảy thành sông, hắn không muốn.Hoàng đế trong mắt ánh lên, tựa như chưa từng thấy qua một Hoàng Phủ Cẩn như vậy, nên nghiêm túc nhìn hắn.Hắn hình như chưa bao giờ nghiêm túc nói chuyện cùng đứa con trai này, những câu nói hôm nay cộng lại còn nhiều hơn những ngày trước cộng lại.

Hoàng đế phất tay, làm như mệt mỏi nói: “Nói cho hắn biết, trẫm chờ hắn.” Dừng lại một chút, hắn lại nói: “Nếu ngươi thật sự muốn như vậy, trẫm sẽ cho ngươi toại nguyện. Nhưng không phải là bây giờ.”

Hiện tại Hoàng Phủ Cẩn có thể kết định, hắn chính là muốn để Mạt Nhi ở lại trong cung làm con tin để khống chế hắn cùng Tô gia, không thật sự ép buộc Mạt Nhi làm Chiêu Nghi.

Căng thẳng trong lòng hắn cũng buông lỏng được một chút.

Hắn vừa muốn cáo lui, Hoàng đế lại nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Ngày đó Vu Hận Sinh nói gì với ngươi?”

Hoàng Phủ Cẩn không hề giấu diếm nói: “Hắn nói hắn là hoàng tử của hoàng hậu trước đây, bị ngài sai người giết chết, nhưng ngoài ý muốn hắn còn sống, nên quay lại báo thù.”

Hoàng đế hừ lanh: “Ngươi tin sao?”

Hoàng Phủ Cẩm lạnh nhạt nói: “Những chuyện này không có ý nghĩa đối với nhi thần, nhi thần tin hay không cũng không quan trọng.”

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Nếu thật sự trẫm muốn giết một đứa con nít, thì hắn có thể còn sống sao? Thật là hoàng đường. Trẫm muốn giao cho ngươi nhiệm vụ quan trọng nhất, tìm Vu Hận Sinh, tìm ra thế lực sau lưng hắn, một lưới bắt hết về đây, sau này thiên hạ thái bình, ta sẽ thả tự do cho ngươi.”

Hoảng Phủ Cẩn thảnh nhiên nói: “Chết chóc càng nhiều, càng không thể bịt được mồm miệng mọi người. Bệ Hạ vẫn không tin thế lực được ngưng tụ suốt mấy chục năm của Đại Chu không đấu lại thế lực của tiền triều sao? Những năm gần đây quốc thái dân an, không phải là phản kích tốt nhất sao?”

Mặc kệ Vu Hận Sinh có phải là nhi tử của tiên hoàng hay không, cũng không mong chờ thế lực bí ẩn sau lưng kia là ai, có nhiều hơn nữa, hắn cũng không tin họ có thể thành công.

Hoàng đế tuy rằng do người ngoài ngồi lên.

Triều đình cũng là người khác để ý tới.

Nhưng thiên hạ, chung quy vẫn là của dân thường, không có dân chúng ủng hộ, những thế lực kia sao có thể lật đổ được Đại Chu? Huống chi hiện tại dân chúng bách tính tốt hơn nhiều những năm trước đây, tuyệt đối không kém hơn, như vậy bách tính chỉ biết an cư lạc nghiệp người nào nghĩ tạo phản?

Những người muốn tạo phản, lấy cái gì làm vũ phí.

Không có dân chúng tham dự, chuyện không thể thành.

Cho nên, Hoàng Phủ Cẩn căn bản không sợ, cũng không muốn quan tâm, nếu hắn ra tay, sẽ là máu chảy thành sông, hắn không muốn.

Hoàng đế trong mắt ánh lên, tựa như chưa từng thấy qua một Hoàng Phủ Cẩn như vậy, nên nghiêm túc nhìn hắn.

Hắn hình như chưa bao giờ nghiêm túc nói chuyện cùng đứa con trai này, những câu nói hôm nay cộng lại còn nhiều hơn những ngày trước cộng lại.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế phất tay, làm như mệt mỏi nói: “Nói cho hắn biết, trẫm chờ hắn.” Dừng lại một chút, hắn lại nói: “Nếu ngươi thật sự muốn như vậy, trẫm sẽ cho ngươi toại nguyện. Nhưng không phải là bây giờ.”Hiện tại Hoàng Phủ Cẩn có thể kết định, hắn chính là muốn để Mạt Nhi ở lại trong cung làm con tin để khống chế hắn cùng Tô gia, không thật sự ép buộc Mạt Nhi làm Chiêu Nghi.Căng thẳng trong lòng hắn cũng buông lỏng được một chút.Hắn vừa muốn cáo lui, Hoàng đế lại nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Ngày đó Vu Hận Sinh nói gì với ngươi?”Hoàng Phủ Cẩn không hề giấu diếm nói: “Hắn nói hắn là hoàng tử của hoàng hậu trước đây, bị ngài sai người giết chết, nhưng ngoài ý muốn hắn còn sống, nên quay lại báo thù.”Hoàng đế hừ lanh: “Ngươi tin sao?”Hoàng Phủ Cẩm lạnh nhạt nói: “Những chuyện này không có ý nghĩa đối với nhi thần, nhi thần tin hay không cũng không quan trọng.”Hoàng đế lạnh lùng nói: “Nếu thật sự trẫm muốn giết một đứa con nít, thì hắn có thể còn sống sao? Thật là hoàng đường. Trẫm muốn giao cho ngươi nhiệm vụ quan trọng nhất, tìm Vu Hận Sinh, tìm ra thế lực sau lưng hắn, một lưới bắt hết về đây, sau này thiên hạ thái bình, ta sẽ thả tự do cho ngươi.”Hoảng Phủ Cẩn thảnh nhiên nói: “Chết chóc càng nhiều, càng không thể bịt được mồm miệng mọi người. Bệ Hạ vẫn không tin thế lực được ngưng tụ suốt mấy chục năm của Đại Chu không đấu lại thế lực của tiền triều sao? Những năm gần đây quốc thái dân an, không phải là phản kích tốt nhất sao?”Mặc kệ Vu Hận Sinh có phải là nhi tử của tiên hoàng hay không, cũng không mong chờ thế lực bí ẩn sau lưng kia là ai, có nhiều hơn nữa, hắn cũng không tin họ có thể thành công.Hoàng đế tuy rằng do người ngoài ngồi lên.Triều đình cũng là người khác để ý tới.Nhưng thiên hạ, chung quy vẫn là của dân thường, không có dân chúng ủng hộ, những thế lực kia sao có thể lật đổ được Đại Chu? Huống chi hiện tại dân chúng bách tính tốt hơn nhiều những năm trước đây, tuyệt đối không kém hơn, như vậy bách tính chỉ biết an cư lạc nghiệp người nào nghĩ tạo phản?Những người muốn tạo phản, lấy cái gì làm vũ phí.Không có dân chúng tham dự, chuyện không thể thành.Cho nên, Hoàng Phủ Cẩn căn bản không sợ, cũng không muốn quan tâm, nếu hắn ra tay, sẽ là máu chảy thành sông, hắn không muốn.Hoàng đế trong mắt ánh lên, tựa như chưa từng thấy qua một Hoàng Phủ Cẩn như vậy, nên nghiêm túc nhìn hắn.Hắn hình như chưa bao giờ nghiêm túc nói chuyện cùng đứa con trai này, những câu nói hôm nay cộng lại còn nhiều hơn những ngày trước cộng lại.

Chương 1473: Lần đầu cha con tâm sự 02