Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1474: Hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy tự do

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nếu là ngày trước mình mắng hắn, hắn sẽ quật cường không thèm lên tiếng, không giống hiện tại nói rất nhiều.Hơn nữa nói rất nhiều điều đi vào trong lòng hắn.Ở trong ký ức của hắn, đứa con trai này của hắn từ nhỏ đã rất quật cường, là người lãnh mạc, vô tâm vô phế. Thời điểm hắn còn nhỏ, đã đằng đằng sát khí, hắn cảm thấy xảy ra chuyện như thế là do Diệp Tri Vân chỉ dẫn như thế, cho nên trong lòng hắn rất tức giận.Sau những lần giao chiến, không khỏi khiến hắn chán ghét đứa con này, sau đó không đơn thuần là chán ghét, mà cảm xúc rất phức tạp.Nhìn đôi mắt kia, khiến người ta không khỏi nhớ đến Thục phi, cũng có đôi mắt như vậy, sâu thẳm, tràn ngập bất tuân, tràn ngập oán hận.Hắn không yêu Thục phi, Thục phi cũng không yêu hắn, nhưng hắn lại giam cầm Thục phi ở bên người.Hắn đã từng rất ngạc nhiên, vì sao Thục phi lại thích Diệp Tri Vân, Diệp Tri Vân yêu Hoàng hậu, nhưng hai nữ nhân kia ngoài quan hệ chủ tớ, còn là tình nghĩa tỷ muội.Hắn mặc dù không thừa nhận, nhưng hắn biết, hắn ghen tị, ghen tị ở trong lòng Vân Nhi, hắn không phải là người quan trọng nhất.Nhiều năm trôi qua, hắn từng nghĩ dùng bận rộn để quên đi chuyện cũ, nhưng rõ ràng, chuyện cũ vẫn hiện lên.Con người lúc hay nhớ về ngày xưa, có phải đã già rồi sao? Hắn thật sự đã già sao?Nhìn nhi tử trước mắt, tuấn mỹ lạnh lùng, nếu như có thể ôn nhu, nhã nhặn một chút thì chính là phiên bản của hắn ngày trước.Đều nói phụ tử trời sinh là kẻ thù, bởi vì nhi tử ngày càng trưởng thành, thì phụ thân ngày càng già.Phấn đấu cả đời, nhìn hắn từ từ thay thế chính mình, sự hăng hái, tuổi thanh xuân, ……..Ai bằng lòng già đi?Cho nên hắn không ngừng nạp phi, sau đó càng nhiều con nối dõi, làm như vậy khiến hắn cảm thấy mình còn trẻ tuổi, vẫn tràn ngập sức sống.Cũng bởi vì vậy, hắn càng bài xích đứa con nhiều tuổi nhất này sao?Hắn còn nhiều chuyện chưa làm xong, không thể già đi như vậy được, hắn muốn củng cố giang sơn Đại Chu, muốn trăm năm sau mình trở thành Thái tổ xứng dángđược hưởng Thái miếu.Tuyệt đối không cho phép có người lật bản án, khôi phục lại tiền triều.“Ngươi đi làm nhiệm vụ kia, cần thêm gì thì nói với Tiền Hủy. Trẫm đảm bảo, sẽ trả tự do cho ngươi, Mạt Nhi cùng Tô gia.”

Nếu là ngày trước mình mắng hắn, hắn sẽ quật cường không thèm lên tiếng, không giống hiện tại nói rất nhiều.

Hơn nữa nói rất nhiều điều đi vào trong lòng hắn.

Ở trong ký ức của hắn, đứa con trai này của hắn từ nhỏ đã rất quật cường, là người lãnh mạc, vô tâm vô phế. Thời điểm hắn còn nhỏ, đã đằng đằng sát khí, hắn cảm thấy xảy ra chuyện như thế là do Diệp Tri Vân chỉ dẫn như thế, cho nên trong lòng hắn rất tức giận.

Sau những lần giao chiến, không khỏi khiến hắn chán ghét đứa con này, sau đó không đơn thuần là chán ghét, mà cảm xúc rất phức tạp.

Nhìn đôi mắt kia, khiến người ta không khỏi nhớ đến Thục phi, cũng có đôi mắt như vậy, sâu thẳm, tràn ngập bất tuân, tràn ngập oán hận.

Hắn không yêu Thục phi, Thục phi cũng không yêu hắn, nhưng hắn lại giam cầm Thục phi ở bên người.

Hắn đã từng rất ngạc nhiên, vì sao Thục phi lại thích Diệp Tri Vân, Diệp Tri Vân yêu Hoàng hậu, nhưng hai nữ nhân kia ngoài quan hệ chủ tớ, còn là tình nghĩa tỷ muội.

Hắn mặc dù không thừa nhận, nhưng hắn biết, hắn ghen tị, ghen tị ở trong lòng Vân Nhi, hắn không phải là người quan trọng nhất.

Nhiều năm trôi qua, hắn từng nghĩ dùng bận rộn để quên đi chuyện cũ, nhưng rõ ràng, chuyện cũ vẫn hiện lên.

Con người lúc hay nhớ về ngày xưa, có phải đã già rồi sao? Hắn thật sự đã già sao?

Nhìn nhi tử trước mắt, tuấn mỹ lạnh lùng, nếu như có thể ôn nhu, nhã nhặn một chút thì chính là phiên bản của hắn ngày trước.

Đều nói phụ tử trời sinh là kẻ thù, bởi vì nhi tử ngày càng trưởng thành, thì phụ thân ngày càng già.

Phấn đấu cả đời, nhìn hắn từ từ thay thế chính mình, sự hăng hái, tuổi thanh xuân, ……..

Ai bằng lòng già đi?

Cho nên hắn không ngừng nạp phi, sau đó càng nhiều con nối dõi, làm như vậy khiến hắn cảm thấy mình còn trẻ tuổi, vẫn tràn ngập sức sống.

Cũng bởi vì vậy, hắn càng bài xích đứa con nhiều tuổi nhất này sao?

Hắn còn nhiều chuyện chưa làm xong, không thể già đi như vậy được, hắn muốn củng cố giang sơn Đại Chu, muốn trăm năm sau mình trở thành Thái tổ xứng dángđược hưởng Thái miếu.

Tuyệt đối không cho phép có người lật bản án, khôi phục lại tiền triều.

“Ngươi đi làm nhiệm vụ kia, cần thêm gì thì nói với Tiền Hủy. Trẫm đảm bảo, sẽ trả tự do cho ngươi, Mạt Nhi cùng Tô gia.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nếu là ngày trước mình mắng hắn, hắn sẽ quật cường không thèm lên tiếng, không giống hiện tại nói rất nhiều.Hơn nữa nói rất nhiều điều đi vào trong lòng hắn.Ở trong ký ức của hắn, đứa con trai này của hắn từ nhỏ đã rất quật cường, là người lãnh mạc, vô tâm vô phế. Thời điểm hắn còn nhỏ, đã đằng đằng sát khí, hắn cảm thấy xảy ra chuyện như thế là do Diệp Tri Vân chỉ dẫn như thế, cho nên trong lòng hắn rất tức giận.Sau những lần giao chiến, không khỏi khiến hắn chán ghét đứa con này, sau đó không đơn thuần là chán ghét, mà cảm xúc rất phức tạp.Nhìn đôi mắt kia, khiến người ta không khỏi nhớ đến Thục phi, cũng có đôi mắt như vậy, sâu thẳm, tràn ngập bất tuân, tràn ngập oán hận.Hắn không yêu Thục phi, Thục phi cũng không yêu hắn, nhưng hắn lại giam cầm Thục phi ở bên người.Hắn đã từng rất ngạc nhiên, vì sao Thục phi lại thích Diệp Tri Vân, Diệp Tri Vân yêu Hoàng hậu, nhưng hai nữ nhân kia ngoài quan hệ chủ tớ, còn là tình nghĩa tỷ muội.Hắn mặc dù không thừa nhận, nhưng hắn biết, hắn ghen tị, ghen tị ở trong lòng Vân Nhi, hắn không phải là người quan trọng nhất.Nhiều năm trôi qua, hắn từng nghĩ dùng bận rộn để quên đi chuyện cũ, nhưng rõ ràng, chuyện cũ vẫn hiện lên.Con người lúc hay nhớ về ngày xưa, có phải đã già rồi sao? Hắn thật sự đã già sao?Nhìn nhi tử trước mắt, tuấn mỹ lạnh lùng, nếu như có thể ôn nhu, nhã nhặn một chút thì chính là phiên bản của hắn ngày trước.Đều nói phụ tử trời sinh là kẻ thù, bởi vì nhi tử ngày càng trưởng thành, thì phụ thân ngày càng già.Phấn đấu cả đời, nhìn hắn từ từ thay thế chính mình, sự hăng hái, tuổi thanh xuân, ……..Ai bằng lòng già đi?Cho nên hắn không ngừng nạp phi, sau đó càng nhiều con nối dõi, làm như vậy khiến hắn cảm thấy mình còn trẻ tuổi, vẫn tràn ngập sức sống.Cũng bởi vì vậy, hắn càng bài xích đứa con nhiều tuổi nhất này sao?Hắn còn nhiều chuyện chưa làm xong, không thể già đi như vậy được, hắn muốn củng cố giang sơn Đại Chu, muốn trăm năm sau mình trở thành Thái tổ xứng dángđược hưởng Thái miếu.Tuyệt đối không cho phép có người lật bản án, khôi phục lại tiền triều.“Ngươi đi làm nhiệm vụ kia, cần thêm gì thì nói với Tiền Hủy. Trẫm đảm bảo, sẽ trả tự do cho ngươi, Mạt Nhi cùng Tô gia.”

Chương 1474: Hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy tự do