Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1481: Nếu phụ hoàng để cho ngươi kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước?

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Giới cau mày, nói: “Ta muốn đi gặp phụ hoàng.”Tống Dung Miên tiến lên trước nói: “Điện hạ, vẫn là không nên đi, Bệ Hạ vừa uống thuốc xong, không muốn gặp ai.”Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng, “Ta cũng không phải là người ngoài.”Hắn vén áo bào, nhấc chân tiến vào, thị vệ hành lang cũng không ngăn hắn lại.Hoàng đế dựa nghiêng trên giường suy nghĩ, sắc mặt nghiêm túc, dưới ánh nến, lại càng thêm phần thâm trầm.“Phụ hoàng, người đỡ hơn chưa?” Hoàng Phủ Giới tiến vào, hành lễ.Hoàng đế nhìn hắn một chút, lại cười cười, trong mấy đứa con trai, chỉ có tiểu tử ngốc này là vô tâm thẳng tính nhất, tính tình nhiệt huyết, chắc là tới bất bình hộ.Hắn vẫy tay, “Giới Nhi, lại đây.”Hoàng Phủ Giới do dự một chút, bĩu môi: “Phụ hoàng, vì sao người lại muốn ép Mạt Nhi.”Hoàng đế để hắn ngồi bên cạnh, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Giới Nhi, ta hỏi con một vấn đề.”Hoàng Phủ Giới gật đầu.“Nếu như phụ hoàng trăm năm sau để cho ngươi làm hoàng đế …….”“A? Không, không …..” không đợi hoàng đế nói xong, Hoàng Phủ Giới lập tức nhảy dựng lên, xua tay nói: “Phụ hoàng, ta không muốn làm.”Đều nói làm Hoàng đế rất tốt, khi đó mẫu phi không chỉ một lần hy vọng Tam ca làm Hoàng đế, như vậy người sẽ trở thành Thái hậu, còn nói muốn hắn mau lớn lên, trợ giúp Tam ca, tránh cho Tam ca bị Nhị ca và Ngũ ca khi dễ, đoạt mất ngôi vị Hoàng đế.Nhưng Hoàng Phủ Giới cảm thấy làm Hoàng đế có cái gì tốt? Chẳng lẽ mỗi ngày vào triều, phê duyệt những tấu chương không bao giờ hết? Không thể tùy tiện đi ra ngoài du ngoạn, không thể tùy tiện nói dối, không thể …. Hoặc là vì tam cung lục viện, bảy hai phi tần? Nhiều nữ nhân như vậy, phiền chết, có cái gì tốt? Hắn đến giờ vẫn chưa tìm được điểm nào tốt khi làm Hoàng đế, cũng không biết vì sao Tam ca lại muốn làm Hoàng đế như vậy, sợ người khác giành mất chỗ của hắn.Nhìn Nhị ca cũng không muốn. Hoàng Phủ Giới từ trước đến này luôn nghĩ rằng Nhị ca thông minh nhất, hắn cũng không muốn, có cái gì tốt. Nhị ca cảm thấy Tô Mạt quan trọng hơn ngôi vị Hoàng đế rất nhiều, cho nên Hoàng Phủ Giới cũng cảm thấy Tô Mạt tốt hơn ngôi vị Hoàng đế, chỉ tiếc là Nhị ca giành trước mất rồi.Hoàng đế nhìn hắn, từ cặp mắt đen bóng tựa như phát hỏa của hắn, không hề có bất an hay ham muốn gì.

Hoàng Phủ Giới cau mày, nói: “Ta muốn đi gặp phụ hoàng.”

Tống Dung Miên tiến lên trước nói: “Điện hạ, vẫn là không nên đi, Bệ Hạ vừa uống thuốc xong, không muốn gặp ai.”

Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng, “Ta cũng không phải là người ngoài.”

Hắn vén áo bào, nhấc chân tiến vào, thị vệ hành lang cũng không ngăn hắn lại.

Hoàng đế dựa nghiêng trên giường suy nghĩ, sắc mặt nghiêm túc, dưới ánh nến, lại càng thêm phần thâm trầm.

“Phụ hoàng, người đỡ hơn chưa?” Hoàng Phủ Giới tiến vào, hành lễ.

Hoàng đế nhìn hắn một chút, lại cười cười, trong mấy đứa con trai, chỉ có tiểu tử ngốc này là vô tâm thẳng tính nhất, tính tình nhiệt huyết, chắc là tới bất bình hộ.

Hắn vẫy tay, “Giới Nhi, lại đây.”

Hoàng Phủ Giới do dự một chút, bĩu môi: “Phụ hoàng, vì sao người lại muốn ép Mạt Nhi.”

Hoàng đế để hắn ngồi bên cạnh, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Giới Nhi, ta hỏi con một vấn đề.”

Hoàng Phủ Giới gật đầu.

“Nếu như phụ hoàng trăm năm sau để cho ngươi làm hoàng đế …….”

“A? Không, không …..” không đợi hoàng đế nói xong, Hoàng Phủ Giới lập tức nhảy dựng lên, xua tay nói: “Phụ hoàng, ta không muốn làm.”

Đều nói làm Hoàng đế rất tốt, khi đó mẫu phi không chỉ một lần hy vọng Tam ca làm Hoàng đế, như vậy người sẽ trở thành Thái hậu, còn nói muốn hắn mau lớn lên, trợ giúp Tam ca, tránh cho Tam ca bị Nhị ca và Ngũ ca khi dễ, đoạt mất ngôi vị Hoàng đế.

Nhưng Hoàng Phủ Giới cảm thấy làm Hoàng đế có cái gì tốt? Chẳng lẽ mỗi ngày vào triều, phê duyệt những tấu chương không bao giờ hết? Không thể tùy tiện đi ra ngoài du ngoạn, không thể tùy tiện nói dối, không thể …. Hoặc là vì tam cung lục viện, bảy hai phi tần? Nhiều nữ nhân như vậy, phiền chết, có cái gì tốt? Hắn đến giờ vẫn chưa tìm được điểm nào tốt khi làm Hoàng đế, cũng không biết vì sao Tam ca lại muốn làm Hoàng đế như vậy, sợ người khác giành mất chỗ của hắn.

Nhìn Nhị ca cũng không muốn. Hoàng Phủ Giới từ trước đến này luôn nghĩ rằng Nhị ca thông minh nhất, hắn cũng không muốn, có cái gì tốt. Nhị ca cảm thấy Tô Mạt quan trọng hơn ngôi vị Hoàng đế rất nhiều, cho nên Hoàng Phủ Giới cũng cảm thấy Tô Mạt tốt hơn ngôi vị Hoàng đế, chỉ tiếc là Nhị ca giành trước mất rồi.

Hoàng đế nhìn hắn, từ cặp mắt đen bóng tựa như phát hỏa của hắn, không hề có bất an hay ham muốn gì.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Giới cau mày, nói: “Ta muốn đi gặp phụ hoàng.”Tống Dung Miên tiến lên trước nói: “Điện hạ, vẫn là không nên đi, Bệ Hạ vừa uống thuốc xong, không muốn gặp ai.”Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng, “Ta cũng không phải là người ngoài.”Hắn vén áo bào, nhấc chân tiến vào, thị vệ hành lang cũng không ngăn hắn lại.Hoàng đế dựa nghiêng trên giường suy nghĩ, sắc mặt nghiêm túc, dưới ánh nến, lại càng thêm phần thâm trầm.“Phụ hoàng, người đỡ hơn chưa?” Hoàng Phủ Giới tiến vào, hành lễ.Hoàng đế nhìn hắn một chút, lại cười cười, trong mấy đứa con trai, chỉ có tiểu tử ngốc này là vô tâm thẳng tính nhất, tính tình nhiệt huyết, chắc là tới bất bình hộ.Hắn vẫy tay, “Giới Nhi, lại đây.”Hoàng Phủ Giới do dự một chút, bĩu môi: “Phụ hoàng, vì sao người lại muốn ép Mạt Nhi.”Hoàng đế để hắn ngồi bên cạnh, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Giới Nhi, ta hỏi con một vấn đề.”Hoàng Phủ Giới gật đầu.“Nếu như phụ hoàng trăm năm sau để cho ngươi làm hoàng đế …….”“A? Không, không …..” không đợi hoàng đế nói xong, Hoàng Phủ Giới lập tức nhảy dựng lên, xua tay nói: “Phụ hoàng, ta không muốn làm.”Đều nói làm Hoàng đế rất tốt, khi đó mẫu phi không chỉ một lần hy vọng Tam ca làm Hoàng đế, như vậy người sẽ trở thành Thái hậu, còn nói muốn hắn mau lớn lên, trợ giúp Tam ca, tránh cho Tam ca bị Nhị ca và Ngũ ca khi dễ, đoạt mất ngôi vị Hoàng đế.Nhưng Hoàng Phủ Giới cảm thấy làm Hoàng đế có cái gì tốt? Chẳng lẽ mỗi ngày vào triều, phê duyệt những tấu chương không bao giờ hết? Không thể tùy tiện đi ra ngoài du ngoạn, không thể tùy tiện nói dối, không thể …. Hoặc là vì tam cung lục viện, bảy hai phi tần? Nhiều nữ nhân như vậy, phiền chết, có cái gì tốt? Hắn đến giờ vẫn chưa tìm được điểm nào tốt khi làm Hoàng đế, cũng không biết vì sao Tam ca lại muốn làm Hoàng đế như vậy, sợ người khác giành mất chỗ của hắn.Nhìn Nhị ca cũng không muốn. Hoàng Phủ Giới từ trước đến này luôn nghĩ rằng Nhị ca thông minh nhất, hắn cũng không muốn, có cái gì tốt. Nhị ca cảm thấy Tô Mạt quan trọng hơn ngôi vị Hoàng đế rất nhiều, cho nên Hoàng Phủ Giới cũng cảm thấy Tô Mạt tốt hơn ngôi vị Hoàng đế, chỉ tiếc là Nhị ca giành trước mất rồi.Hoàng đế nhìn hắn, từ cặp mắt đen bóng tựa như phát hỏa của hắn, không hề có bất an hay ham muốn gì.

Chương 1481: Nếu phụ hoàng để cho ngươi kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước?