Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1518
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lời của hắn nói đúng điểm quan trọng, Tô Mạt khẽ gật đầu một cái: “Ngươi nói đúng.”Nói xong, Tiêu Vũ Lâu liền lấy bản kế hoạch của hắn ra, giải thích cặn kẽ cho họ hiểu cách hành động, làm thế nào để không ảnh hưởng đến di thể của tiên hoàng, lại vừa an toàn nhanh chóng, lại có thể lấy kim châm trong đầu Tần Nguyên Quân lấy ra mà không gây nguy hiểm cho bọn họ.Thật ra thì hắn luôn tò mò, người nọ vì sao lại đâm ngân châm vào trong đầu Tần Nguyên Quân mà không phải là Tô Nhân Vũ hoặc là Tô lão phu nhân thậm chí là Tô Nhu Nhi, như thế không phải là sẽ khiến Tô Mạt rối loạn hơn sao?Bọn họ chọn ra mấy người, Tiêu Vũ Lâu, Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn, Diệp Tri Vân, sau đó xin Tô Nhân Vũ mang theo A Lý, Lưu Vân, bởi vì chuyện này rất quan trọng, khi ở trong trận pháp cứu người không thể bị quấy rầy được, nếu không ngay cả sinh mạng của bọn họ sẽ bị nguy hiểm, dù nội lực có cao cũng không thể ngăn cản tập kích từ bên ngoài.Sau khi bàn bạc thỏa đáng, Tô Mạt liền cáo từ, cùng Hoàng Phủ Cẩn đi xuống lầu, đúng lúc bên ngoài truyền đến một trận tiếng kêu la ầm ĩ.Tô Mạt dựa người vào cửa sổ nhìn xuống, ở dưới lầu Lan Nhược đang ngăn cản một người toàn thân đều là máu, người nọ dù bên ngoài mặc quần áo bình thường, nhưng lại lộ ra bên trong là bào phục màu đỏ mà chỉ có ở trong cung.Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay Tô Mạt, phi thân từ trên lầu xuống, rơi xuống bên cạnh người kia, điểm mấy huyệt trên người hắn, giúp hắn cầm máu.Tô mạt liếc nhìn, liền nhận ra là tiểu thái giám Bình An trong cung của Hoàng Phủ Giác, hắn đã hầu hạ nàng mấy lần khi nàng vào cung, cho nên nàng nhìn một lần đã nhận ra.“Bình An, có chuyện gì xảy ra?”Trong miệng Bình An không ngừng khạc máu, nói không ra lời, Hoàng Phủ Cẩn truyền cho hắn ít nội lực, tránh để nội lực quá nhiều có thể khiến hắn chết ngay lập tức.Bình An giãy giụa nói được mấy chữ: “Cứu, cứu … điện hạ.”Nói xong liền ngất.“Lạc vương gặp nguy hiểm, chẳng lẽ Vu Hận Sinh lại ra tay với hắn trước.” Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn quay sang nhìn nhau, ra lệnh cho Lan Nhược trở về Tô phủ, nói với Tô Nhân Vũ một câu, để cho họ không cần lo lắng cho nàng, nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn đi xem một chút.Lúc tới đã là chạng vạng, mùa đông trời tối sớm.Hoàng Phủ Cẩn kéo Tô Mạt, thi triển khinh công, đến hoàng thành cũng không qua thị vệ trực tiếp tiến vào, chờ bọn họ đi qua, đám thị vệ chỉ cảm thấy một cơn gió tạt qua, rùng mình một cái.
Lời của hắn nói đúng điểm quan trọng, Tô Mạt khẽ gật đầu một cái: “Ngươi nói đúng.”
Nói xong, Tiêu Vũ Lâu liền lấy bản kế hoạch của hắn ra, giải thích cặn kẽ cho họ hiểu cách hành động, làm thế nào để không ảnh hưởng đến di thể của tiên hoàng, lại vừa an toàn nhanh chóng, lại có thể lấy kim châm trong đầu Tần Nguyên Quân lấy ra mà không gây nguy hiểm cho bọn họ.
Thật ra thì hắn luôn tò mò, người nọ vì sao lại đâm ngân châm vào trong đầu Tần Nguyên Quân mà không phải là Tô Nhân Vũ hoặc là Tô lão phu nhân thậm chí là Tô Nhu Nhi, như thế không phải là sẽ khiến Tô Mạt rối loạn hơn sao?
Bọn họ chọn ra mấy người, Tiêu Vũ Lâu, Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn, Diệp Tri Vân, sau đó xin Tô Nhân Vũ mang theo A Lý, Lưu Vân, bởi vì chuyện này rất quan trọng, khi ở trong trận pháp cứu người không thể bị quấy rầy được, nếu không ngay cả sinh mạng của bọn họ sẽ bị nguy hiểm, dù nội lực có cao cũng không thể ngăn cản tập kích từ bên ngoài.
Sau khi bàn bạc thỏa đáng, Tô Mạt liền cáo từ, cùng Hoàng Phủ Cẩn đi xuống lầu, đúng lúc bên ngoài truyền đến một trận tiếng kêu la ầm ĩ.
Tô Mạt dựa người vào cửa sổ nhìn xuống, ở dưới lầu Lan Nhược đang ngăn cản một người toàn thân đều là máu, người nọ dù bên ngoài mặc quần áo bình thường, nhưng lại lộ ra bên trong là bào phục màu đỏ mà chỉ có ở trong cung.
Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay Tô Mạt, phi thân từ trên lầu xuống, rơi xuống bên cạnh người kia, điểm mấy huyệt trên người hắn, giúp hắn cầm máu.
Tô mạt liếc nhìn, liền nhận ra là tiểu thái giám Bình An trong cung của Hoàng Phủ Giác, hắn đã hầu hạ nàng mấy lần khi nàng vào cung, cho nên nàng nhìn một lần đã nhận ra.
“Bình An, có chuyện gì xảy ra?”
Trong miệng Bình An không ngừng khạc máu, nói không ra lời, Hoàng Phủ Cẩn truyền cho hắn ít nội lực, tránh để nội lực quá nhiều có thể khiến hắn chết ngay lập tức.
Bình An giãy giụa nói được mấy chữ: “Cứu, cứu … điện hạ.”Nói xong liền ngất.
“Lạc vương gặp nguy hiểm, chẳng lẽ Vu Hận Sinh lại ra tay với hắn trước.” Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn quay sang nhìn nhau, ra lệnh cho Lan Nhược trở về Tô phủ, nói với Tô Nhân Vũ một câu, để cho họ không cần lo lắng cho nàng, nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn đi xem một chút.
Lúc tới đã là chạng vạng, mùa đông trời tối sớm.
Hoàng Phủ Cẩn kéo Tô Mạt, thi triển khinh công, đến hoàng thành cũng không qua thị vệ trực tiếp tiến vào, chờ bọn họ đi qua, đám thị vệ chỉ cảm thấy một cơn gió tạt qua, rùng mình một cái.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lời của hắn nói đúng điểm quan trọng, Tô Mạt khẽ gật đầu một cái: “Ngươi nói đúng.”Nói xong, Tiêu Vũ Lâu liền lấy bản kế hoạch của hắn ra, giải thích cặn kẽ cho họ hiểu cách hành động, làm thế nào để không ảnh hưởng đến di thể của tiên hoàng, lại vừa an toàn nhanh chóng, lại có thể lấy kim châm trong đầu Tần Nguyên Quân lấy ra mà không gây nguy hiểm cho bọn họ.Thật ra thì hắn luôn tò mò, người nọ vì sao lại đâm ngân châm vào trong đầu Tần Nguyên Quân mà không phải là Tô Nhân Vũ hoặc là Tô lão phu nhân thậm chí là Tô Nhu Nhi, như thế không phải là sẽ khiến Tô Mạt rối loạn hơn sao?Bọn họ chọn ra mấy người, Tiêu Vũ Lâu, Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn, Diệp Tri Vân, sau đó xin Tô Nhân Vũ mang theo A Lý, Lưu Vân, bởi vì chuyện này rất quan trọng, khi ở trong trận pháp cứu người không thể bị quấy rầy được, nếu không ngay cả sinh mạng của bọn họ sẽ bị nguy hiểm, dù nội lực có cao cũng không thể ngăn cản tập kích từ bên ngoài.Sau khi bàn bạc thỏa đáng, Tô Mạt liền cáo từ, cùng Hoàng Phủ Cẩn đi xuống lầu, đúng lúc bên ngoài truyền đến một trận tiếng kêu la ầm ĩ.Tô Mạt dựa người vào cửa sổ nhìn xuống, ở dưới lầu Lan Nhược đang ngăn cản một người toàn thân đều là máu, người nọ dù bên ngoài mặc quần áo bình thường, nhưng lại lộ ra bên trong là bào phục màu đỏ mà chỉ có ở trong cung.Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay Tô Mạt, phi thân từ trên lầu xuống, rơi xuống bên cạnh người kia, điểm mấy huyệt trên người hắn, giúp hắn cầm máu.Tô mạt liếc nhìn, liền nhận ra là tiểu thái giám Bình An trong cung của Hoàng Phủ Giác, hắn đã hầu hạ nàng mấy lần khi nàng vào cung, cho nên nàng nhìn một lần đã nhận ra.“Bình An, có chuyện gì xảy ra?”Trong miệng Bình An không ngừng khạc máu, nói không ra lời, Hoàng Phủ Cẩn truyền cho hắn ít nội lực, tránh để nội lực quá nhiều có thể khiến hắn chết ngay lập tức.Bình An giãy giụa nói được mấy chữ: “Cứu, cứu … điện hạ.”Nói xong liền ngất.“Lạc vương gặp nguy hiểm, chẳng lẽ Vu Hận Sinh lại ra tay với hắn trước.” Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn quay sang nhìn nhau, ra lệnh cho Lan Nhược trở về Tô phủ, nói với Tô Nhân Vũ một câu, để cho họ không cần lo lắng cho nàng, nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn đi xem một chút.Lúc tới đã là chạng vạng, mùa đông trời tối sớm.Hoàng Phủ Cẩn kéo Tô Mạt, thi triển khinh công, đến hoàng thành cũng không qua thị vệ trực tiếp tiến vào, chờ bọn họ đi qua, đám thị vệ chỉ cảm thấy một cơn gió tạt qua, rùng mình một cái.