Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1519
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương phủ của Hoàng Phủ Giác nằm ở vị trí gần cung điện, nhỏ hơn một chút so vơi Tề vương phủ, ở cửa thị vệ canh gác vẫn bình thường, không có nửa điểm khác thường.Tô Mạt vội giữ tay Hoàng Phủ Cẩn lại, "Cẩn ca ca, ta thấy có điểm kỳ lạ?"Lẽ ra nếu Bình An cả người đẫm máu chạy ra từ đây, như vậy chỉ sợ trong phủ đang chém giết nhau, thị vệ tuần tra chắc chắn sẽ biết, nhưng tại vì sao, nơi này lại không có chút động tĩnh gì?Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng tung người đến cửa sau, hai người liền ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, đá xanh trên đất còn dính chút máu, mơ hồ hóa lên ánh xanh."Vào xem một chút." Hoàng Phủ Cẩn ôm thắt lưng Tô Mạt, hai người phi thân vào trong.Mùi máu nhàn nhạt kia giúp họ nhanh chóng tìm được nơi cần đến, hộ vệ bên cạnh Hoàng Phủ Giác hầu hết đều đã chết, chỉ còn hai người miễn cưỡng chống đỡ, nhưng không thể giúp Hoàng Phủ Giác rút lui an toàn.Vây công hắn là mấy người áo trắng, trên đầu cũng đội mũ trắng, ở trong đêm tối cả người màu trắng rất dọa người.Mấy người kia võ công cũng rất tốt, giống như không vội giết người, chỉ như mèo vờn chuột, bên cạnh không có thi thể, nhưng lại có những phần tay chân bị cắt cụt, bên cạnh có chất lỏng nhàn nhạt.Chân mày Hoàng Phủ Cẩn liền nhíu lại, lập tức liền dùng truyền âm với Tô Mạt: "Mạt Nhi, đây có thể là người của Quân Gia, bọn họ am hiểu cổ độc, nàng nhất định phải cẩn thận, không được rời khỏi ta."Tô Mạt nắm lấy tay hắn, tỏ ý mình đã hiểu."Lạc vương điện hạ, sao không chịu trói đi? Haha không nghĩ tới mấy hoàng tử của Đại Chu đều là người ngu ngốc!" Một bạch y ngửa đầu cười nói.Hoàng Phủ Giác một thân toàn máu, trên mặt cũng là vết máu, nhưng không có vẻ sợ hãi, hắn lãnh đạm nói: "Ngươi cũng quá coi thường Đại Chu rồi. Hoàng tử chúng ta, luôn lấy trị quốc bình thiên hạ làm trọng, tất nhiên sẽ không như các ngươi nghiên cứu tà môn ma đạo. Nếu thật sự là tỷ thí võ công, người say mê nghiên cưu võ học của Đại Chu ta, làm sao có thể thua dưới tay các ngươi? Không phải nói đâu xa, ngay cả nhị ca của ta ngươi cũng không bằng được."Âm thanh của hắn vang vọng xung quanh, trên mặt hiện lên chút châm chọc.Người áo trắng kia cười lạnh một tiếng, đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh lẽo, bay lên như diều hâu một chưởng chụp xuống đỉnh đầu Hoàng Phủ Giác.Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt nhìn thấy rõ ràng, trong lòng bàn tay của người áo trắng kia là mấy cây ngân châm.
Vương phủ của Hoàng Phủ Giác nằm ở vị trí gần cung điện, nhỏ hơn một chút so vơi Tề vương phủ, ở cửa thị vệ canh gác vẫn bình thường, không có nửa điểm khác thường.
Tô Mạt vội giữ tay Hoàng Phủ Cẩn lại, "Cẩn ca ca, ta thấy có điểm kỳ lạ?"
Lẽ ra nếu Bình An cả người đẫm máu chạy ra từ đây, như vậy chỉ sợ trong phủ đang chém giết nhau, thị vệ tuần tra chắc chắn sẽ biết, nhưng tại vì sao, nơi này lại không có chút động tĩnh gì?
Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng tung người đến cửa sau, hai người liền ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, đá xanh trên đất còn dính chút máu, mơ hồ hóa lên ánh xanh.
"Vào xem một chút." Hoàng Phủ Cẩn ôm thắt lưng Tô Mạt, hai người phi thân vào trong.
Mùi máu nhàn nhạt kia giúp họ nhanh chóng tìm được nơi cần đến, hộ vệ bên cạnh Hoàng Phủ Giác hầu hết đều đã chết, chỉ còn hai người miễn cưỡng chống đỡ, nhưng không thể giúp Hoàng Phủ Giác rút lui an toàn.
Vây công hắn là mấy người áo trắng, trên đầu cũng đội mũ trắng, ở trong đêm tối cả người màu trắng rất dọa người.
Mấy người kia võ công cũng rất tốt, giống như không vội giết người, chỉ như mèo vờn chuột, bên cạnh không có thi thể, nhưng lại có những phần tay chân bị cắt cụt, bên cạnh có chất lỏng nhàn nhạt.
Chân mày Hoàng Phủ Cẩn liền nhíu lại, lập tức liền dùng truyền âm với Tô Mạt: "Mạt Nhi, đây có thể là người của Quân Gia, bọn họ am hiểu cổ độc, nàng nhất định phải cẩn thận, không được rời khỏi ta."
Tô Mạt nắm lấy tay hắn, tỏ ý mình đã hiểu.
"Lạc vương điện hạ, sao không chịu trói đi? Haha không nghĩ tới mấy hoàng tử của Đại Chu đều là người ngu ngốc!" Một bạch y ngửa đầu cười nói.
Hoàng Phủ Giác một thân toàn máu, trên mặt cũng là vết máu, nhưng không có vẻ sợ hãi, hắn lãnh đạm nói: "Ngươi cũng quá coi thường Đại Chu rồi. Hoàng tử chúng ta, luôn lấy trị quốc bình thiên hạ làm trọng, tất nhiên sẽ không như các ngươi nghiên cứu tà môn ma đạo. Nếu thật sự là tỷ thí võ công, người say mê nghiên cưu võ học của Đại Chu ta, làm sao có thể thua dưới tay các ngươi? Không phải nói đâu xa, ngay cả nhị ca của ta ngươi cũng không bằng được."
Âm thanh của hắn vang vọng xung quanh, trên mặt hiện lên chút châm chọc.
Người áo trắng kia cười lạnh một tiếng, đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh lẽo, bay lên như diều hâu một chưởng chụp xuống đỉnh đầu Hoàng Phủ Giác.
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt nhìn thấy rõ ràng, trong lòng bàn tay của người áo trắng kia là mấy cây ngân châm.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương phủ của Hoàng Phủ Giác nằm ở vị trí gần cung điện, nhỏ hơn một chút so vơi Tề vương phủ, ở cửa thị vệ canh gác vẫn bình thường, không có nửa điểm khác thường.Tô Mạt vội giữ tay Hoàng Phủ Cẩn lại, "Cẩn ca ca, ta thấy có điểm kỳ lạ?"Lẽ ra nếu Bình An cả người đẫm máu chạy ra từ đây, như vậy chỉ sợ trong phủ đang chém giết nhau, thị vệ tuần tra chắc chắn sẽ biết, nhưng tại vì sao, nơi này lại không có chút động tĩnh gì?Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng tung người đến cửa sau, hai người liền ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, đá xanh trên đất còn dính chút máu, mơ hồ hóa lên ánh xanh."Vào xem một chút." Hoàng Phủ Cẩn ôm thắt lưng Tô Mạt, hai người phi thân vào trong.Mùi máu nhàn nhạt kia giúp họ nhanh chóng tìm được nơi cần đến, hộ vệ bên cạnh Hoàng Phủ Giác hầu hết đều đã chết, chỉ còn hai người miễn cưỡng chống đỡ, nhưng không thể giúp Hoàng Phủ Giác rút lui an toàn.Vây công hắn là mấy người áo trắng, trên đầu cũng đội mũ trắng, ở trong đêm tối cả người màu trắng rất dọa người.Mấy người kia võ công cũng rất tốt, giống như không vội giết người, chỉ như mèo vờn chuột, bên cạnh không có thi thể, nhưng lại có những phần tay chân bị cắt cụt, bên cạnh có chất lỏng nhàn nhạt.Chân mày Hoàng Phủ Cẩn liền nhíu lại, lập tức liền dùng truyền âm với Tô Mạt: "Mạt Nhi, đây có thể là người của Quân Gia, bọn họ am hiểu cổ độc, nàng nhất định phải cẩn thận, không được rời khỏi ta."Tô Mạt nắm lấy tay hắn, tỏ ý mình đã hiểu."Lạc vương điện hạ, sao không chịu trói đi? Haha không nghĩ tới mấy hoàng tử của Đại Chu đều là người ngu ngốc!" Một bạch y ngửa đầu cười nói.Hoàng Phủ Giác một thân toàn máu, trên mặt cũng là vết máu, nhưng không có vẻ sợ hãi, hắn lãnh đạm nói: "Ngươi cũng quá coi thường Đại Chu rồi. Hoàng tử chúng ta, luôn lấy trị quốc bình thiên hạ làm trọng, tất nhiên sẽ không như các ngươi nghiên cứu tà môn ma đạo. Nếu thật sự là tỷ thí võ công, người say mê nghiên cưu võ học của Đại Chu ta, làm sao có thể thua dưới tay các ngươi? Không phải nói đâu xa, ngay cả nhị ca của ta ngươi cũng không bằng được."Âm thanh của hắn vang vọng xung quanh, trên mặt hiện lên chút châm chọc.Người áo trắng kia cười lạnh một tiếng, đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh lẽo, bay lên như diều hâu một chưởng chụp xuống đỉnh đầu Hoàng Phủ Giác.Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt nhìn thấy rõ ràng, trong lòng bàn tay của người áo trắng kia là mấy cây ngân châm.