Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1548
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vẻ mặt của Tô Văn Nhi có chút không được tự nhiên, nàng cười lạnh nói: “Không cứu thì không cứu, không cần phải châm chọc làm gì.”Tô Mạt không để ý đến nàng nữa, xoay người cùng Tô Hinh Nhi đi đến hậu viện nói chuyện cùng phụ thân và lão phu nhân.Đến chạng vạng, có người ở trong cung đến, hơn nữa đích thân Lưu Ngọc đến, dáng vẻ của ông rất bình tĩnh, lần lượt chào hỏi lão phu nhân và Tô Nhân Vũ. Lão phu nhân để cho Tô Mạt phân phó mọi người chuẩn bị tiếp chỉ.Nội dung của thánh chỉ khiến cho mọi người không thể hiểu nổi, đầu tiên là nói Tô Nhân Vũ trung thành đền nợ nước, khiến bản thân bị thương nhiều chỗ, hôm nay tật cũ tái phát ở nhà dưỡng bệnh, thưởng cho một số kim ngân châu báu, tăng bổng lộc lên gấp đôi.Một nội dung khác của thánh chỉ là chiêu cáo Tô Chiêu nghi vì Bệ hạ cầu phúc, nhiễm bệnh bỏ mình, an táng ở hoàng lăng.Đối với tin tức lần này Tô Mạt không hề ngờ tới, không nhìn ra hoàng đế có suy tính gì, muốn bỏ qua cho Tô gia sao? Chẳng lẽ lần đó Hoàng Phủ Cẩn uy hiếp có tác dụng? Hay là ông ấy đã lớn tuổi, đến giờ thường xuyên bị ác mộng, bệnh lại nặng thêm, vì vậy lương tâm trỗi dậy?Bây giờ nhìn Lưu Ngọc cũng có chút tuổi rồi, đi đường cũng đã hơi tập tễnh. Tô Nhân Vũ mời ông ở lại uống trà, nhưng ông lắc đầu nói: “Chúng ta còn phải hồi cung phục chỉ, không quấy rầy Quốc công nữa.”Vừa nói ông vừa đi đến trước mặt Tô Mạt, cười cười, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, thấp giọng nói: “Tô tiểu thư, nô tài có lời muốn tự mình nói với ngài.”Tô Mạt nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn ở góc khuất, y cũng đang chăm chú nhìn nàng, nàng cười cười, ý bảo y trốn đi.Hai người đi về phía Hoàng Phủ Cẩn, y liền nấp đi.Lưu Ngọc dừng bước, thấp giọng nói: “Tô tiểu thư, nô tài nói lời thật lòng. Mọi khó khăn đều đã qua, ngài nên ủng hộ Tề vương. Toàn lực giúp đỡ, đưa Tề vương lên. Như vậy…mọi chuyện đều có khả năng.”Tô Mạt cau mày, nhìn ông, “Lưu công ông, ý ngài là Bệ hạ…?”Lưu Ngọc thở dài, “Tô tiểu thư, nô tài không nói gì, nô tài hồi cung trước.”Tô Mạt đưa mắt nhìn ông, muốn hỏi Tiền cô cô nhưng lại thôi.Sắc mặt Lưu Ngọc thoáng qua một chút buồn thương, lắc đầu thở dài nói: “Khó khăn.”Bị Vu Hận Sinh xuống tay, còn có cơ hội trở về sao?Tô Mạt nói chuyện vài câu cùng ông, biết được Tín vương thật sự điên rồi, hiện giờ chỉ còn lại Lạc vương và Ngụy vương, Tả Minh Thụy chắc chắn khó thoát được tội, nhưng hoàng đế lại kiêng kỵ Thẩm gia, cũng không biết sẽ giải quyết đám gia quyến kia như thế nào, Lưu gia thì ngược lại, nhất định phải tru di cửu tộc.
Vẻ mặt của Tô Văn Nhi có chút không được tự nhiên, nàng cười lạnh nói: “Không cứu thì không cứu, không cần phải châm chọc làm gì.”
Tô Mạt không để ý đến nàng nữa, xoay người cùng Tô Hinh Nhi đi đến hậu viện nói chuyện cùng phụ thân và lão phu nhân.
Đến chạng vạng, có người ở trong cung đến, hơn nữa đích thân Lưu Ngọc đến, dáng vẻ của ông rất bình tĩnh, lần lượt chào hỏi lão phu nhân và Tô Nhân Vũ. Lão phu nhân để cho Tô Mạt phân phó mọi người chuẩn bị tiếp chỉ.
Nội dung của thánh chỉ khiến cho mọi người không thể hiểu nổi, đầu tiên là nói Tô Nhân Vũ trung thành đền nợ nước, khiến bản thân bị thương nhiều chỗ, hôm nay tật cũ tái phát ở nhà dưỡng bệnh, thưởng cho một số kim ngân châu báu, tăng bổng lộc lên gấp đôi.
Một nội dung khác của thánh chỉ là chiêu cáo Tô Chiêu nghi vì Bệ hạ cầu phúc, nhiễm bệnh bỏ mình, an táng ở hoàng lăng.
Đối với tin tức lần này Tô Mạt không hề ngờ tới, không nhìn ra hoàng đế có suy tính gì, muốn bỏ qua cho Tô gia sao? Chẳng lẽ lần đó Hoàng Phủ Cẩn uy hiếp có tác dụng? Hay là ông ấy đã lớn tuổi, đến giờ thường xuyên bị ác mộng, bệnh lại nặng thêm, vì vậy lương tâm trỗi dậy?
Bây giờ nhìn Lưu Ngọc cũng có chút tuổi rồi, đi đường cũng đã hơi tập tễnh. Tô Nhân Vũ mời ông ở lại uống trà, nhưng ông lắc đầu nói: “Chúng ta còn phải hồi cung phục chỉ, không quấy rầy Quốc công nữa.”
Vừa nói ông vừa đi đến trước mặt Tô Mạt, cười cười, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, thấp giọng nói: “Tô tiểu thư, nô tài có lời muốn tự mình nói với ngài.”
Tô Mạt nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn ở góc khuất, y cũng đang chăm chú nhìn nàng, nàng cười cười, ý bảo y trốn đi.
Hai người đi về phía Hoàng Phủ Cẩn, y liền nấp đi.
Lưu Ngọc dừng bước, thấp giọng nói: “Tô tiểu thư, nô tài nói lời thật lòng. Mọi khó khăn đều đã qua, ngài nên ủng hộ Tề vương. Toàn lực giúp đỡ, đưa Tề vương lên. Như vậy…mọi chuyện đều có khả năng.”
Tô Mạt cau mày, nhìn ông, “Lưu công ông, ý ngài là Bệ hạ…?”
Lưu Ngọc thở dài, “Tô tiểu thư, nô tài không nói gì, nô tài hồi cung trước.”
Tô Mạt đưa mắt nhìn ông, muốn hỏi Tiền cô cô nhưng lại thôi.
Sắc mặt Lưu Ngọc thoáng qua một chút buồn thương, lắc đầu thở dài nói: “Khó khăn.”
Bị Vu Hận Sinh xuống tay, còn có cơ hội trở về sao?
Tô Mạt nói chuyện vài câu cùng ông, biết được Tín vương thật sự điên rồi, hiện giờ chỉ còn lại Lạc vương và Ngụy vương, Tả Minh Thụy chắc chắn khó thoát được tội, nhưng hoàng đế lại kiêng kỵ Thẩm gia, cũng không biết sẽ giải quyết đám gia quyến kia như thế nào, Lưu gia thì ngược lại, nhất định phải tru di cửu tộc.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vẻ mặt của Tô Văn Nhi có chút không được tự nhiên, nàng cười lạnh nói: “Không cứu thì không cứu, không cần phải châm chọc làm gì.”Tô Mạt không để ý đến nàng nữa, xoay người cùng Tô Hinh Nhi đi đến hậu viện nói chuyện cùng phụ thân và lão phu nhân.Đến chạng vạng, có người ở trong cung đến, hơn nữa đích thân Lưu Ngọc đến, dáng vẻ của ông rất bình tĩnh, lần lượt chào hỏi lão phu nhân và Tô Nhân Vũ. Lão phu nhân để cho Tô Mạt phân phó mọi người chuẩn bị tiếp chỉ.Nội dung của thánh chỉ khiến cho mọi người không thể hiểu nổi, đầu tiên là nói Tô Nhân Vũ trung thành đền nợ nước, khiến bản thân bị thương nhiều chỗ, hôm nay tật cũ tái phát ở nhà dưỡng bệnh, thưởng cho một số kim ngân châu báu, tăng bổng lộc lên gấp đôi.Một nội dung khác của thánh chỉ là chiêu cáo Tô Chiêu nghi vì Bệ hạ cầu phúc, nhiễm bệnh bỏ mình, an táng ở hoàng lăng.Đối với tin tức lần này Tô Mạt không hề ngờ tới, không nhìn ra hoàng đế có suy tính gì, muốn bỏ qua cho Tô gia sao? Chẳng lẽ lần đó Hoàng Phủ Cẩn uy hiếp có tác dụng? Hay là ông ấy đã lớn tuổi, đến giờ thường xuyên bị ác mộng, bệnh lại nặng thêm, vì vậy lương tâm trỗi dậy?Bây giờ nhìn Lưu Ngọc cũng có chút tuổi rồi, đi đường cũng đã hơi tập tễnh. Tô Nhân Vũ mời ông ở lại uống trà, nhưng ông lắc đầu nói: “Chúng ta còn phải hồi cung phục chỉ, không quấy rầy Quốc công nữa.”Vừa nói ông vừa đi đến trước mặt Tô Mạt, cười cười, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, thấp giọng nói: “Tô tiểu thư, nô tài có lời muốn tự mình nói với ngài.”Tô Mạt nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn ở góc khuất, y cũng đang chăm chú nhìn nàng, nàng cười cười, ý bảo y trốn đi.Hai người đi về phía Hoàng Phủ Cẩn, y liền nấp đi.Lưu Ngọc dừng bước, thấp giọng nói: “Tô tiểu thư, nô tài nói lời thật lòng. Mọi khó khăn đều đã qua, ngài nên ủng hộ Tề vương. Toàn lực giúp đỡ, đưa Tề vương lên. Như vậy…mọi chuyện đều có khả năng.”Tô Mạt cau mày, nhìn ông, “Lưu công ông, ý ngài là Bệ hạ…?”Lưu Ngọc thở dài, “Tô tiểu thư, nô tài không nói gì, nô tài hồi cung trước.”Tô Mạt đưa mắt nhìn ông, muốn hỏi Tiền cô cô nhưng lại thôi.Sắc mặt Lưu Ngọc thoáng qua một chút buồn thương, lắc đầu thở dài nói: “Khó khăn.”Bị Vu Hận Sinh xuống tay, còn có cơ hội trở về sao?Tô Mạt nói chuyện vài câu cùng ông, biết được Tín vương thật sự điên rồi, hiện giờ chỉ còn lại Lạc vương và Ngụy vương, Tả Minh Thụy chắc chắn khó thoát được tội, nhưng hoàng đế lại kiêng kỵ Thẩm gia, cũng không biết sẽ giải quyết đám gia quyến kia như thế nào, Lưu gia thì ngược lại, nhất định phải tru di cửu tộc.