Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1549
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chuyện của Nhạc Thiếu Sâm có chút mập mờ, hình như hoàng đế không có ý định muốn giết hắn nhưng lại không nói rõ. Đó chỉ là theo kinh nghiệm nhiều năm của Lưu Ngọc phỏng đoán mà thôi.Tô Mạt nói cảm ơn, cùng phụ thân tiễn ông ra tận cửa.Hoàng đế ban thưởng cho Tô gia, đó là dấu hiệu của sự ân sủng, dĩ nhiên sẽ có những quan viên tới chúc mừng, cũng có thể vì Tô gia có một vị quý phi, chẳng qua là một vị quý phi đã mất, không thích hợp chúc mừng náo nhiệt. Cho nên những người có tâm tư muốn kết thân cũng chỉ đến tặng quà không lưu lại.Sau buổi tiệc đính hôn Tô gia bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho Đại tiểu thư, Tô Nhu Nhi cùng nha hoàn của mình bắt đầu may giá y (áo cưới), đám người Tô Hinh Nhi cũng tham gia giúp đỡ.Tô Mạt vì phải xử lý công việc của cửa hàng hương liệu, trà lâu, ngoài ra còn có vườn hoa và nông trại nên không có nhiều thời gian rảnh rỗi, cũng may Hoàng Phủ Cẩn không có công việc gì, mỗi ngày đều đến giúp nàng rất nhiều việc.Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi một vòng quanh cửa hàng hương liệu, hiện giờ cửa hàng này chủ yếu là do Tô Việt quản lý, mấy người Hoa Ngọc La giúp đỡ y.Tô Việt bây giờ đã không còn nghĩ tới con đường làm quan nữa, ngược lại muốn nghiêm túc làm một thương nhân, giúp cho việc buôn bán của cửa hàng này rất tốt. Y đưa sổ sách cho Tô Mạt xem, cười nói: “Tô Mạt, muội xem qua một chút, mặc dù tình huống có chút phức tạp nhưng việc làm ăn của chúng ta không bị ảnh hưởng gì nhiều. Bây giờ các cửa hàng của chúng ta ở những địa phương khác phát triển đã ổn định, nếu như sau này chúng ta rời khỏi kinh thành, việc buôn bán cũng không bị trì hoãn. Việc chi tiêu trong nhà, xây nhà mua đất, tất cả đều có tiền.”Tô Mạt cười nói: “Nhị ca, quan trọng là huynh nhanh chóng cưới một Nhị tẩu, như vậy tổ mẫu và phụ thân ở nhà cũng có việc để làm.”Gương mặt tuấn tú của Tô Việt đỏ bừng, hắn ngượng ngùng nói: “Mạt nhi, muội cũng biết trêu huynh.”Tô Mạt cười rộ lên: “Nhị ca, muội đâu có trêu ghẹo huynh, huynh nghĩ thử đi, trước đây huynh nếu huynh làm quan, vậy sẽ phải hy sinh hôn sự của mình. Bây giờ thì tốt rồi, sau này Tô gia chúng ta không còn làm quan nữa. Huynh muốn chọn vợ, tất nhiên là phải chọn người huynh thích rồi.” Nàng liếc nhìn Hoa Ngọc La đang tính sổ sách bên cạnh, “Muội nghe nói huynh có người trong lòng rồi?”Gương mặt của Tô Việt càng thêm đỏ, vội vàng lắc đầu, “Mạt Nhi, muội nói linh tinh cái gì vậy!” Y vội vàng nói với Hoàng Phủ Cẩn, “Tề vương, chúng ta ra hậu viện uống trà đi.”Mấy người chưa kịp đi ra khỏi phòng thì có người chạy vào báo: “Nhị thiếu gia, Bùi tiểu thư đến.”Tô Mạt bật cười, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, chúng ta nhanh đi thôi, trực giác của ta không sai đâu.”
Chuyện của Nhạc Thiếu Sâm có chút mập mờ, hình như hoàng đế không có ý định muốn giết hắn nhưng lại không nói rõ. Đó chỉ là theo kinh nghiệm nhiều năm của Lưu Ngọc phỏng đoán mà thôi.
Tô Mạt nói cảm ơn, cùng phụ thân tiễn ông ra tận cửa.
Hoàng đế ban thưởng cho Tô gia, đó là dấu hiệu của sự ân sủng, dĩ nhiên sẽ có những quan viên tới chúc mừng, cũng có thể vì Tô gia có một vị quý phi, chẳng qua là một vị quý phi đã mất, không thích hợp chúc mừng náo nhiệt. Cho nên những người có tâm tư muốn kết thân cũng chỉ đến tặng quà không lưu lại.
Sau buổi tiệc đính hôn Tô gia bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho Đại tiểu thư, Tô Nhu Nhi cùng nha hoàn của mình bắt đầu may giá y (áo cưới), đám người Tô Hinh Nhi cũng tham gia giúp đỡ.
Tô Mạt vì phải xử lý công việc của cửa hàng hương liệu, trà lâu, ngoài ra còn có vườn hoa và nông trại nên không có nhiều thời gian rảnh rỗi, cũng may Hoàng Phủ Cẩn không có công việc gì, mỗi ngày đều đến giúp nàng rất nhiều việc.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi một vòng quanh cửa hàng hương liệu, hiện giờ cửa hàng này chủ yếu là do Tô Việt quản lý, mấy người Hoa Ngọc La giúp đỡ y.
Tô Việt bây giờ đã không còn nghĩ tới con đường làm quan nữa, ngược lại muốn nghiêm túc làm một thương nhân, giúp cho việc buôn bán của cửa hàng này rất tốt. Y đưa sổ sách cho Tô Mạt xem, cười nói: “Tô Mạt, muội xem qua một chút, mặc dù tình huống có chút phức tạp nhưng việc làm ăn của chúng ta không bị ảnh hưởng gì nhiều. Bây giờ các cửa hàng của chúng ta ở những địa phương khác phát triển đã ổn định, nếu như sau này chúng ta rời khỏi kinh thành, việc buôn bán cũng không bị trì hoãn. Việc chi tiêu trong nhà, xây nhà mua đất, tất cả đều có tiền.”
Tô Mạt cười nói: “Nhị ca, quan trọng là huynh nhanh chóng cưới một Nhị tẩu, như vậy tổ mẫu và phụ thân ở nhà cũng có việc để làm.”
Gương mặt tuấn tú của Tô Việt đỏ bừng, hắn ngượng ngùng nói: “Mạt nhi, muội cũng biết trêu huynh.”
Tô Mạt cười rộ lên: “Nhị ca, muội đâu có trêu ghẹo huynh, huynh nghĩ thử đi, trước đây huynh nếu huynh làm quan, vậy sẽ phải hy sinh hôn sự của mình. Bây giờ thì tốt rồi, sau này Tô gia chúng ta không còn làm quan nữa. Huynh muốn chọn vợ, tất nhiên là phải chọn người huynh thích rồi.” Nàng liếc nhìn Hoa Ngọc La đang tính sổ sách bên cạnh, “Muội nghe nói huynh có người trong lòng rồi?”
Gương mặt của Tô Việt càng thêm đỏ, vội vàng lắc đầu, “Mạt Nhi, muội nói linh tinh cái gì vậy!” Y vội vàng nói với Hoàng Phủ Cẩn, “Tề vương, chúng ta ra hậu viện uống trà đi.”
Mấy người chưa kịp đi ra khỏi phòng thì có người chạy vào báo: “Nhị thiếu gia, Bùi tiểu thư đến.”
Tô Mạt bật cười, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, chúng ta nhanh đi thôi, trực giác của ta không sai đâu.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chuyện của Nhạc Thiếu Sâm có chút mập mờ, hình như hoàng đế không có ý định muốn giết hắn nhưng lại không nói rõ. Đó chỉ là theo kinh nghiệm nhiều năm của Lưu Ngọc phỏng đoán mà thôi.Tô Mạt nói cảm ơn, cùng phụ thân tiễn ông ra tận cửa.Hoàng đế ban thưởng cho Tô gia, đó là dấu hiệu của sự ân sủng, dĩ nhiên sẽ có những quan viên tới chúc mừng, cũng có thể vì Tô gia có một vị quý phi, chẳng qua là một vị quý phi đã mất, không thích hợp chúc mừng náo nhiệt. Cho nên những người có tâm tư muốn kết thân cũng chỉ đến tặng quà không lưu lại.Sau buổi tiệc đính hôn Tô gia bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho Đại tiểu thư, Tô Nhu Nhi cùng nha hoàn của mình bắt đầu may giá y (áo cưới), đám người Tô Hinh Nhi cũng tham gia giúp đỡ.Tô Mạt vì phải xử lý công việc của cửa hàng hương liệu, trà lâu, ngoài ra còn có vườn hoa và nông trại nên không có nhiều thời gian rảnh rỗi, cũng may Hoàng Phủ Cẩn không có công việc gì, mỗi ngày đều đến giúp nàng rất nhiều việc.Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi một vòng quanh cửa hàng hương liệu, hiện giờ cửa hàng này chủ yếu là do Tô Việt quản lý, mấy người Hoa Ngọc La giúp đỡ y.Tô Việt bây giờ đã không còn nghĩ tới con đường làm quan nữa, ngược lại muốn nghiêm túc làm một thương nhân, giúp cho việc buôn bán của cửa hàng này rất tốt. Y đưa sổ sách cho Tô Mạt xem, cười nói: “Tô Mạt, muội xem qua một chút, mặc dù tình huống có chút phức tạp nhưng việc làm ăn của chúng ta không bị ảnh hưởng gì nhiều. Bây giờ các cửa hàng của chúng ta ở những địa phương khác phát triển đã ổn định, nếu như sau này chúng ta rời khỏi kinh thành, việc buôn bán cũng không bị trì hoãn. Việc chi tiêu trong nhà, xây nhà mua đất, tất cả đều có tiền.”Tô Mạt cười nói: “Nhị ca, quan trọng là huynh nhanh chóng cưới một Nhị tẩu, như vậy tổ mẫu và phụ thân ở nhà cũng có việc để làm.”Gương mặt tuấn tú của Tô Việt đỏ bừng, hắn ngượng ngùng nói: “Mạt nhi, muội cũng biết trêu huynh.”Tô Mạt cười rộ lên: “Nhị ca, muội đâu có trêu ghẹo huynh, huynh nghĩ thử đi, trước đây huynh nếu huynh làm quan, vậy sẽ phải hy sinh hôn sự của mình. Bây giờ thì tốt rồi, sau này Tô gia chúng ta không còn làm quan nữa. Huynh muốn chọn vợ, tất nhiên là phải chọn người huynh thích rồi.” Nàng liếc nhìn Hoa Ngọc La đang tính sổ sách bên cạnh, “Muội nghe nói huynh có người trong lòng rồi?”Gương mặt của Tô Việt càng thêm đỏ, vội vàng lắc đầu, “Mạt Nhi, muội nói linh tinh cái gì vậy!” Y vội vàng nói với Hoàng Phủ Cẩn, “Tề vương, chúng ta ra hậu viện uống trà đi.”Mấy người chưa kịp đi ra khỏi phòng thì có người chạy vào báo: “Nhị thiếu gia, Bùi tiểu thư đến.”Tô Mạt bật cười, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, chúng ta nhanh đi thôi, trực giác của ta không sai đâu.”