Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1561

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Giới, đứa trẻ này đã trưởng thành rồi, đã nhận thức được mọi chuyện, cũng đã có chính kiến riêng của bản thân, "Thất đệ, huynh tin tưởng đệ sau này sẽ là một đại tướng quân oai phong trên chiến trường, cũng tin tưởng là đệ sẽ bảo vệ được biên cương Đại Chu ta, nhưng là... Nhị ca ghét nơi này, không muốn cả đời bị nhốt tại hoàng cung. Nhị ca muốn rời đi."Hoàng Phủ Giới khó hiểu, hỏi lại: "Nhị ca, không phải là trước kia huynh cũng đã ở ngoài một thời gian sao? Chẳng lẽ huynh vẫn chưa chán sao? Phụ hoàng đã nói rồi, nam tử hán đại trượng phu, phải biết gánh vác việc lớn. Chúng ta là hoàng tử, nhất định không thể giống với trẻ con bình thường, bọn họ chỉ cần làm rạng rỡ tổ tông, hiếu thuận với cha mẹ, nuôi dạy con cái cho tốt là được. Còn chúng ta phải gánh vác sự nghiệp đưa Đại Chu ngày càng lớn mạnh, muôn dân được ấm no. Nhị ca, lẽ nào huynh... huynh không nhớ sao?"Hoàng Phủ Cẩn vẫn mỉm cười như cũ, "Thất đệ, có một số chuyện không phải chúng ta muốn là được. Huynh hứa với đệ, bây giờ huynh rời đi, nếu khi nào cần đến huynh, huynh nhất định sẽ không từ chối, mau chóng trở về. Hiện giờ mọi chuyện đã qua, huynh muốn..."Nói rõ ra, hắn không muốn để cho Mạt Nhi phải khó xử, không muốn nàng phải chịu ủy khuất, hơn nữa bây giờ ngôi vị hoàng đế đã không còn quan trọng với hắn nữa, hắn không muốn vì tranh giành nó mà huynh đệ cách xa nhau, cha con bất hòa.Hắn đã mệt mỏi, cũng cảm thấy phiền rồi.Bây giờ, vua không ra vua, thần không ra thần, cha không ra cha, con không ra con, hắn sớm chán ghét cảnh này rồi.Tín vương luôn ghen ghét đề phòng hắn, phụ hoàng thì luôn lạnh lùng với hắn...Hiện giờ, chỉ còn lại Ngũ đệ và Thất đệ, một văn một võ, tất nhiên sẽ hỗ trợ được cho nhau, nếu như có thêm bản thân hắn nữa thì sẽ mất đi thế cân bằng.Biết được hoàng đế muốn truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy vô cùng tự nhiên, không hề có cảm giác bất bình, mẫu thân buông tay không muốn tranh đấu, mặc kệ người nào làm hoàng đế, chỉ cần có thể bình ổn được cục diện chính trị, quốc thái dân an là được.Mẫu thân nghĩ như vậy, mà bản thân hắn cũng muốn vậy.Hy vọng duy nhất của hắn, khi hoàng đế tiếp theo lên ngôi, Đại Chu có thể hoàn toàn an ổn, hoàng đế chăm lo việc nước, không còn đặt những nghi ngờ, phòng bị lên chính huynh đệ, con cháu của mình.Hoàng Phủ Giới nghe hắn nói vậy liền trở nên nóng nảy, gương mặt đỏ bừng hai mắt như sắp khóc, lại quay về bộ dạng trước đây.""Huynh, huynh, Nhị ca, nói toạc ra huynh muốn vứt bỏ bọn đệ đi. Huynh, huynh quả nhiên là trọng sắc khinh bạn, không đúng là khinh huynh đệ! Hừ, nhất định là do Tô Mạt xúi giục huynh, muốn huynh đưa nàng cao chạy xa bay! Cô ấy chính là ích kỷ như vậy, muốn một mình chiếm lấy huynh, cũng không suy nghĩ huynh không giống với nam nhân bình thường, làm sao có thể giống nam nhân bình thường, chỉ lo mỗi một nhà vui vẻ?"

Hoàng Phủ Cẩn đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Giới, đứa trẻ này đã trưởng thành rồi, đã nhận thức được mọi chuyện, cũng đã có chính kiến riêng của bản thân, "Thất đệ, huynh tin tưởng đệ sau này sẽ là một đại tướng quân oai phong trên chiến trường, cũng tin tưởng là đệ sẽ bảo vệ được biên cương Đại Chu ta, nhưng là... Nhị ca ghét nơi này, không muốn cả đời bị nhốt tại hoàng cung. Nhị ca muốn rời đi."

Hoàng Phủ Giới khó hiểu, hỏi lại: "Nhị ca, không phải là trước kia huynh cũng đã ở ngoài một thời gian sao? Chẳng lẽ huynh vẫn chưa chán sao? Phụ hoàng đã nói rồi, nam tử hán đại trượng phu, phải biết gánh vác việc lớn. Chúng ta là hoàng tử, nhất định không thể giống với trẻ con bình thường, bọn họ chỉ cần làm rạng rỡ tổ tông, hiếu thuận với cha mẹ, nuôi dạy con cái cho tốt là được. Còn chúng ta phải gánh vác sự nghiệp đưa Đại Chu ngày càng lớn mạnh, muôn dân được ấm no. Nhị ca, lẽ nào huynh... huynh không nhớ sao?"

Hoàng Phủ Cẩn vẫn mỉm cười như cũ, "Thất đệ, có một số chuyện không phải chúng ta muốn là được. Huynh hứa với đệ, bây giờ huynh rời đi, nếu khi nào cần đến huynh, huynh nhất định sẽ không từ chối, mau chóng trở về. Hiện giờ mọi chuyện đã qua, huynh muốn..."

Nói rõ ra, hắn không muốn để cho Mạt Nhi phải khó xử, không muốn nàng phải chịu ủy khuất, hơn nữa bây giờ ngôi vị hoàng đế đã không còn quan trọng với hắn nữa, hắn không muốn vì tranh giành nó mà huynh đệ cách xa nhau, cha con bất hòa.

Hắn đã mệt mỏi, cũng cảm thấy phiền rồi.

Bây giờ, vua không ra vua, thần không ra thần, cha không ra cha, con không ra con, hắn sớm chán ghét cảnh này rồi.

Tín vương luôn ghen ghét đề phòng hắn, phụ hoàng thì luôn lạnh lùng với hắn...

Hiện giờ, chỉ còn lại Ngũ đệ và Thất đệ, một văn một võ, tất nhiên sẽ hỗ trợ được cho nhau, nếu như có thêm bản thân hắn nữa thì sẽ mất đi thế cân bằng.

Biết được hoàng đế muốn truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy vô cùng tự nhiên, không hề có cảm giác bất bình, mẫu thân buông tay không muốn tranh đấu, mặc kệ người nào làm hoàng đế, chỉ cần có thể bình ổn được cục diện chính trị, quốc thái dân an là được.

Mẫu thân nghĩ như vậy, mà bản thân hắn cũng muốn vậy.

Hy vọng duy nhất của hắn, khi hoàng đế tiếp theo lên ngôi, Đại Chu có thể hoàn toàn an ổn, hoàng đế chăm lo việc nước, không còn đặt những nghi ngờ, phòng bị lên chính huynh đệ, con cháu của mình.

Hoàng Phủ Giới nghe hắn nói vậy liền trở nên nóng nảy, gương mặt đỏ bừng hai mắt như sắp khóc, lại quay về bộ dạng trước đây."

"Huynh, huynh, Nhị ca, nói toạc ra huynh muốn vứt bỏ bọn đệ đi. Huynh, huynh quả nhiên là trọng sắc khinh bạn, không đúng là khinh huynh đệ! Hừ, nhất định là do Tô Mạt xúi giục huynh, muốn huynh đưa nàng cao chạy xa bay! Cô ấy chính là ích kỷ như vậy, muốn một mình chiếm lấy huynh, cũng không suy nghĩ huynh không giống với nam nhân bình thường, làm sao có thể giống nam nhân bình thường, chỉ lo mỗi một nhà vui vẻ?"

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Giới, đứa trẻ này đã trưởng thành rồi, đã nhận thức được mọi chuyện, cũng đã có chính kiến riêng của bản thân, "Thất đệ, huynh tin tưởng đệ sau này sẽ là một đại tướng quân oai phong trên chiến trường, cũng tin tưởng là đệ sẽ bảo vệ được biên cương Đại Chu ta, nhưng là... Nhị ca ghét nơi này, không muốn cả đời bị nhốt tại hoàng cung. Nhị ca muốn rời đi."Hoàng Phủ Giới khó hiểu, hỏi lại: "Nhị ca, không phải là trước kia huynh cũng đã ở ngoài một thời gian sao? Chẳng lẽ huynh vẫn chưa chán sao? Phụ hoàng đã nói rồi, nam tử hán đại trượng phu, phải biết gánh vác việc lớn. Chúng ta là hoàng tử, nhất định không thể giống với trẻ con bình thường, bọn họ chỉ cần làm rạng rỡ tổ tông, hiếu thuận với cha mẹ, nuôi dạy con cái cho tốt là được. Còn chúng ta phải gánh vác sự nghiệp đưa Đại Chu ngày càng lớn mạnh, muôn dân được ấm no. Nhị ca, lẽ nào huynh... huynh không nhớ sao?"Hoàng Phủ Cẩn vẫn mỉm cười như cũ, "Thất đệ, có một số chuyện không phải chúng ta muốn là được. Huynh hứa với đệ, bây giờ huynh rời đi, nếu khi nào cần đến huynh, huynh nhất định sẽ không từ chối, mau chóng trở về. Hiện giờ mọi chuyện đã qua, huynh muốn..."Nói rõ ra, hắn không muốn để cho Mạt Nhi phải khó xử, không muốn nàng phải chịu ủy khuất, hơn nữa bây giờ ngôi vị hoàng đế đã không còn quan trọng với hắn nữa, hắn không muốn vì tranh giành nó mà huynh đệ cách xa nhau, cha con bất hòa.Hắn đã mệt mỏi, cũng cảm thấy phiền rồi.Bây giờ, vua không ra vua, thần không ra thần, cha không ra cha, con không ra con, hắn sớm chán ghét cảnh này rồi.Tín vương luôn ghen ghét đề phòng hắn, phụ hoàng thì luôn lạnh lùng với hắn...Hiện giờ, chỉ còn lại Ngũ đệ và Thất đệ, một văn một võ, tất nhiên sẽ hỗ trợ được cho nhau, nếu như có thêm bản thân hắn nữa thì sẽ mất đi thế cân bằng.Biết được hoàng đế muốn truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy vô cùng tự nhiên, không hề có cảm giác bất bình, mẫu thân buông tay không muốn tranh đấu, mặc kệ người nào làm hoàng đế, chỉ cần có thể bình ổn được cục diện chính trị, quốc thái dân an là được.Mẫu thân nghĩ như vậy, mà bản thân hắn cũng muốn vậy.Hy vọng duy nhất của hắn, khi hoàng đế tiếp theo lên ngôi, Đại Chu có thể hoàn toàn an ổn, hoàng đế chăm lo việc nước, không còn đặt những nghi ngờ, phòng bị lên chính huynh đệ, con cháu của mình.Hoàng Phủ Giới nghe hắn nói vậy liền trở nên nóng nảy, gương mặt đỏ bừng hai mắt như sắp khóc, lại quay về bộ dạng trước đây.""Huynh, huynh, Nhị ca, nói toạc ra huynh muốn vứt bỏ bọn đệ đi. Huynh, huynh quả nhiên là trọng sắc khinh bạn, không đúng là khinh huynh đệ! Hừ, nhất định là do Tô Mạt xúi giục huynh, muốn huynh đưa nàng cao chạy xa bay! Cô ấy chính là ích kỷ như vậy, muốn một mình chiếm lấy huynh, cũng không suy nghĩ huynh không giống với nam nhân bình thường, làm sao có thể giống nam nhân bình thường, chỉ lo mỗi một nhà vui vẻ?"

Chương 1561