Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1562
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, "Thất đệ, không cho phép đệ nói Mạt Nhi như vậy, cô ấy chưa từng yêu cầu huynh làm bất cứ điều gì, toàn bộ đều là suy nghĩ của huynh, chính vì như vậy càng khiến huynh phải suy nghĩ cho cô ấy nhiều hơn."Bỗng nhiên Hoàng Phủ Giới đứng lên, vừa dậm chân vừa nói: "Đệ mặc kệ, đệ mặc kệ, đệ không đồng ý, không đồng ý để hai người đi khỏi đây. Hai người không thể bỏ mặc mình đệ, nếu không đệ không muốn làm tướng quân nữa, đệ muốn đi theo hai người...."Hắn đạp chân lung tung như một đứa con nít khóc lóc om sòm chơi xấu, Hoàng Phủ Cẩn cũng hết cách với hắn, không thể mắng hắn, nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ không thèm để ý, tự tránh đi là xong.Trải qua nhiều việc như vậy, tính tình của hắn cũng có thay đổi, huống hồ khi thật sự rời đi không phải là không có lưu luyến.Hắn nhịn xuống tính khí của mình, cúi người an ủi Hoàng Phủ Giới.Hoàng Phủ Giới cảm thấy Nhị ca đã mềm lòng, trong lòng nhớ đến lời phụ hoàng, dù có thế nào cũng phải giữ được Nhị ca ở lại, không thể để Nhị ca bỏ đi như vậy, vì vậy hắn càng ra sức chơi xấu.Hoàng Phủ Cẩn không biết phải nói gì, nói thế nào cũng không được, muốn răn dạy hắn lại cảm thấy bản thân mình không tốt.Lan Nhược ở gian ngoài nghe được sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, hừ nhẹ nói: "Vô lại."Hoàng Phủ Giới ở đằng sau lưng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn dùng binh phù cứu hoàng đế ra, khiến đám nha đầu bên cạnh Tô Mạt đều canh cánh trong lòng.Vốn là các nàng cũng chỉ làm điều tốt thôi, dù sao điện hạ và tiểu thư khống chế được cục diện, đến lúc đó cả nhà có thể dời đến một nơi an toàn hơn, sẽ thả hoàng đế ra, như vậy mọi người sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, vậy mới là điều tốt đẹp nhất.Ai ngờ Hoàng Phủ Giới này lại phá hỏng chuyện tốt như vậy, thật sự là muốn dạy cho hắn một bài học.Lưu Vân nhìn sắc mặt của Lan Nhược không vui, nói khẽ: "Ngươi đến giải vây cho điện hạ đi."Lan Nhược trợn mắt nhìn hắn, "Vì sao lại là ta, ngươi vào nói là sư phụ tìm điện hạ, không phải là được sao?"Lưu Vân lắc đầu, "Không chắc vậy đâu, không bằng ngươi đến nói là tiểu thư không khỏe, điện hạ sẽ cấp tốc đi ngay thôi."
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, "Thất đệ, không cho phép đệ nói Mạt Nhi như vậy, cô ấy chưa từng yêu cầu huynh làm bất cứ điều gì, toàn bộ đều là suy nghĩ của huynh, chính vì như vậy càng khiến huynh phải suy nghĩ cho cô ấy nhiều hơn."
Bỗng nhiên Hoàng Phủ Giới đứng lên, vừa dậm chân vừa nói: "Đệ mặc kệ, đệ mặc kệ, đệ không đồng ý, không đồng ý để hai người đi khỏi đây. Hai người không thể bỏ mặc mình đệ, nếu không đệ không muốn làm tướng quân nữa, đệ muốn đi theo hai người...."
Hắn đạp chân lung tung như một đứa con nít khóc lóc om sòm chơi xấu, Hoàng Phủ Cẩn cũng hết cách với hắn, không thể mắng hắn, nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ không thèm để ý, tự tránh đi là xong.
Trải qua nhiều việc như vậy, tính tình của hắn cũng có thay đổi, huống hồ khi thật sự rời đi không phải là không có lưu luyến.
Hắn nhịn xuống tính khí của mình, cúi người an ủi Hoàng Phủ Giới.
Hoàng Phủ Giới cảm thấy Nhị ca đã mềm lòng, trong lòng nhớ đến lời phụ hoàng, dù có thế nào cũng phải giữ được Nhị ca ở lại, không thể để Nhị ca bỏ đi như vậy, vì vậy hắn càng ra sức chơi xấu.
Hoàng Phủ Cẩn không biết phải nói gì, nói thế nào cũng không được, muốn răn dạy hắn lại cảm thấy bản thân mình không tốt.
Lan Nhược ở gian ngoài nghe được sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, hừ nhẹ nói: "Vô lại."
Hoàng Phủ Giới ở đằng sau lưng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn dùng binh phù cứu hoàng đế ra, khiến đám nha đầu bên cạnh Tô Mạt đều canh cánh trong lòng.
Vốn là các nàng cũng chỉ làm điều tốt thôi, dù sao điện hạ và tiểu thư khống chế được cục diện, đến lúc đó cả nhà có thể dời đến một nơi an toàn hơn, sẽ thả hoàng đế ra, như vậy mọi người sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, vậy mới là điều tốt đẹp nhất.
Ai ngờ Hoàng Phủ Giới này lại phá hỏng chuyện tốt như vậy, thật sự là muốn dạy cho hắn một bài học.
Lưu Vân nhìn sắc mặt của Lan Nhược không vui, nói khẽ: "Ngươi đến giải vây cho điện hạ đi."
Lan Nhược trợn mắt nhìn hắn, "Vì sao lại là ta, ngươi vào nói là sư phụ tìm điện hạ, không phải là được sao?"
Lưu Vân lắc đầu, "Không chắc vậy đâu, không bằng ngươi đến nói là tiểu thư không khỏe, điện hạ sẽ cấp tốc đi ngay thôi."
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, "Thất đệ, không cho phép đệ nói Mạt Nhi như vậy, cô ấy chưa từng yêu cầu huynh làm bất cứ điều gì, toàn bộ đều là suy nghĩ của huynh, chính vì như vậy càng khiến huynh phải suy nghĩ cho cô ấy nhiều hơn."Bỗng nhiên Hoàng Phủ Giới đứng lên, vừa dậm chân vừa nói: "Đệ mặc kệ, đệ mặc kệ, đệ không đồng ý, không đồng ý để hai người đi khỏi đây. Hai người không thể bỏ mặc mình đệ, nếu không đệ không muốn làm tướng quân nữa, đệ muốn đi theo hai người...."Hắn đạp chân lung tung như một đứa con nít khóc lóc om sòm chơi xấu, Hoàng Phủ Cẩn cũng hết cách với hắn, không thể mắng hắn, nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ không thèm để ý, tự tránh đi là xong.Trải qua nhiều việc như vậy, tính tình của hắn cũng có thay đổi, huống hồ khi thật sự rời đi không phải là không có lưu luyến.Hắn nhịn xuống tính khí của mình, cúi người an ủi Hoàng Phủ Giới.Hoàng Phủ Giới cảm thấy Nhị ca đã mềm lòng, trong lòng nhớ đến lời phụ hoàng, dù có thế nào cũng phải giữ được Nhị ca ở lại, không thể để Nhị ca bỏ đi như vậy, vì vậy hắn càng ra sức chơi xấu.Hoàng Phủ Cẩn không biết phải nói gì, nói thế nào cũng không được, muốn răn dạy hắn lại cảm thấy bản thân mình không tốt.Lan Nhược ở gian ngoài nghe được sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, hừ nhẹ nói: "Vô lại."Hoàng Phủ Giới ở đằng sau lưng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn dùng binh phù cứu hoàng đế ra, khiến đám nha đầu bên cạnh Tô Mạt đều canh cánh trong lòng.Vốn là các nàng cũng chỉ làm điều tốt thôi, dù sao điện hạ và tiểu thư khống chế được cục diện, đến lúc đó cả nhà có thể dời đến một nơi an toàn hơn, sẽ thả hoàng đế ra, như vậy mọi người sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, vậy mới là điều tốt đẹp nhất.Ai ngờ Hoàng Phủ Giới này lại phá hỏng chuyện tốt như vậy, thật sự là muốn dạy cho hắn một bài học.Lưu Vân nhìn sắc mặt của Lan Nhược không vui, nói khẽ: "Ngươi đến giải vây cho điện hạ đi."Lan Nhược trợn mắt nhìn hắn, "Vì sao lại là ta, ngươi vào nói là sư phụ tìm điện hạ, không phải là được sao?"Lưu Vân lắc đầu, "Không chắc vậy đâu, không bằng ngươi đến nói là tiểu thư không khỏe, điện hạ sẽ cấp tốc đi ngay thôi."