Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1591

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… "Ngươi đúng là tiểu yêu tinh..." Giọng nói của Tô Trì khàn khàn, hành vi phóng đãng.Tô Mạt nhíu mày, trong ấn tượng của nàng Tô Trì là người luôn lạnh lùng, đối với người khác luôn cao ngạo, từ khi nào lại như thế này... phóng túng không kiềm chế?Sắc mặt của An Bình công chúa lập tức tái mét, cắn chặt môi, hai vai run rẩy, cố gắng nhịn xuống.Tô Mạt đồng tình nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Đại tẩu, hay là đến xem đại tỷ thêu áo cưới được đến đâu rồi đi."An Bình công chúa giống như mọc rễ ở đó không biết phải làm như thế nào, nghĩ đến bản thân chỉ là một công chúa không được sủng ái, phụ hoàng chưa bao giờ nhìn đến nàng, nếu như không phải có đám hỏi thì có thể ông không hề nhớ tới trong cung còn một nữ nhi là nàng.Nàng không ngờ tới số mệnh của mình lại khổ như vậy, yêu một người nam nhân, vậy mà người đó lại đối xử với nàng như thế.Nàng còn tưởng rằng chỉ cần nàng hạ thấp bản thân mình, toàn tâm toàn ý chờ đợi hắn nhất định sẽ chưa được vết thương lòng của hắn, khiến cho hắn nhìn nàng, yêu nàng, cùng nàng sống đến cuối đời.Nhưng mà không nghĩ tới....Nàng muốn tìm một nơi để trốn, muốn khóc thật to, nhưng thiên hạ rộng lớn này vốn không có chỗ cho nàng trốn.Nàng nhìn Tô Mạt, không nói được một chữ, nàng không có dũng khí như Mạt Nhi, nếu là Mạt Nhi thì muội ấy sẽ làm thế nào?Tô Mạt cầm tay nàng, cảm giác lạnh như băng, vội nói: "Đại tẩu, đi thôi."Hai người vừa đi được hai bước, đột nhiên từ trong phòng vọng ra giọng nói kiều mỵ: "Đại gia, đừng, đừng như vậy mà, để công chúa nhìn thấy thì không tốt.""Không cần để ý đến nàng ta."Từng câu từng chữ truyền ra xen lẫn những âm thanh nam nữ trêu ghẹo nhau.Sắc mặt An Bình công chúa càng thêm tái xanh, kéo Tô Mạt muốn rời khỏi đây nhưng lại bị Tô Mạt giữ lại.Giọng nói trong phòng tiếp tục vọng ra: "Đại gia, người cũng không thể để cho ta luôn phải lén lút như vậy... Ừm?""Nếu vậy thì hôm nào mở tiệc, chính thức đưa ngươi lên làm di nương?"....Không nói đến chuyện An Bình là công chúa, chỉ riêng việc sau tân hôn nàng đã sinh được nhi tử, hơn nữa còn rất trẻ, gia đình danh giá, vậy mà trượng phu cứ như vậy muốn nạp thiếp, không thèm để ý đến những chuyện trước đó.Tô Mạt nắm tay nàng đi tới thư phòng, An Bình níu nàng lại, sắp òa khóc, "Mạt Nhi, đừng ...đừng.."Tô Mạt nhìn nàng, "Đại tẩu, tẩu sợ điều gì? Tẩu là nữ chủ nhân của cái nhà này, là chính thất, là công chúa, tẩu còn sợ điều gì?"

"Ngươi đúng là tiểu yêu tinh..." Giọng nói của Tô Trì khàn khàn, hành vi phóng đãng.

Tô Mạt nhíu mày, trong ấn tượng của nàng Tô Trì là người luôn lạnh lùng, đối với người khác luôn cao ngạo, từ khi nào lại như thế này... phóng túng không kiềm chế?

Sắc mặt của An Bình công chúa lập tức tái mét, cắn chặt môi, hai vai run rẩy, cố gắng nhịn xuống.

Tô Mạt đồng tình nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Đại tẩu, hay là đến xem đại tỷ thêu áo cưới được đến đâu rồi đi."

An Bình công chúa giống như mọc rễ ở đó không biết phải làm như thế nào, nghĩ đến bản thân chỉ là một công chúa không được sủng ái, phụ hoàng chưa bao giờ nhìn đến nàng, nếu như không phải có đám hỏi thì có thể ông không hề nhớ tới trong cung còn một nữ nhi là nàng.

Nàng không ngờ tới số mệnh của mình lại khổ như vậy, yêu một người nam nhân, vậy mà người đó lại đối xử với nàng như thế.

Nàng còn tưởng rằng chỉ cần nàng hạ thấp bản thân mình, toàn tâm toàn ý chờ đợi hắn nhất định sẽ chưa được vết thương lòng của hắn, khiến cho hắn nhìn nàng, yêu nàng, cùng nàng sống đến cuối đời.

Nhưng mà không nghĩ tới....

Nàng muốn tìm một nơi để trốn, muốn khóc thật to, nhưng thiên hạ rộng lớn này vốn không có chỗ cho nàng trốn.

Nàng nhìn Tô Mạt, không nói được một chữ, nàng không có dũng khí như Mạt Nhi, nếu là Mạt Nhi thì muội ấy sẽ làm thế nào?

Tô Mạt cầm tay nàng, cảm giác lạnh như băng, vội nói: "Đại tẩu, đi thôi."

Hai người vừa đi được hai bước, đột nhiên từ trong phòng vọng ra giọng nói kiều mỵ: "Đại gia, đừng, đừng như vậy mà, để công chúa nhìn thấy thì không tốt."

"Không cần để ý đến nàng ta."

Từng câu từng chữ truyền ra xen lẫn những âm thanh nam nữ trêu ghẹo nhau.

Sắc mặt An Bình công chúa càng thêm tái xanh, kéo Tô Mạt muốn rời khỏi đây nhưng lại bị Tô Mạt giữ lại.

Giọng nói trong phòng tiếp tục vọng ra: "Đại gia, người cũng không thể để cho ta luôn phải lén lút như vậy... Ừm?"

"Nếu vậy thì hôm nào mở tiệc, chính thức đưa ngươi lên làm di nương?"

....

Không nói đến chuyện An Bình là công chúa, chỉ riêng việc sau tân hôn nàng đã sinh được nhi tử, hơn nữa còn rất trẻ, gia đình danh giá, vậy mà trượng phu cứ như vậy muốn nạp thiếp, không thèm để ý đến những chuyện trước đó.

Tô Mạt nắm tay nàng đi tới thư phòng, An Bình níu nàng lại, sắp òa khóc, "Mạt Nhi, đừng ...đừng.."

Tô Mạt nhìn nàng, "Đại tẩu, tẩu sợ điều gì? Tẩu là nữ chủ nhân của cái nhà này, là chính thất, là công chúa, tẩu còn sợ điều gì?"

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… "Ngươi đúng là tiểu yêu tinh..." Giọng nói của Tô Trì khàn khàn, hành vi phóng đãng.Tô Mạt nhíu mày, trong ấn tượng của nàng Tô Trì là người luôn lạnh lùng, đối với người khác luôn cao ngạo, từ khi nào lại như thế này... phóng túng không kiềm chế?Sắc mặt của An Bình công chúa lập tức tái mét, cắn chặt môi, hai vai run rẩy, cố gắng nhịn xuống.Tô Mạt đồng tình nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Đại tẩu, hay là đến xem đại tỷ thêu áo cưới được đến đâu rồi đi."An Bình công chúa giống như mọc rễ ở đó không biết phải làm như thế nào, nghĩ đến bản thân chỉ là một công chúa không được sủng ái, phụ hoàng chưa bao giờ nhìn đến nàng, nếu như không phải có đám hỏi thì có thể ông không hề nhớ tới trong cung còn một nữ nhi là nàng.Nàng không ngờ tới số mệnh của mình lại khổ như vậy, yêu một người nam nhân, vậy mà người đó lại đối xử với nàng như thế.Nàng còn tưởng rằng chỉ cần nàng hạ thấp bản thân mình, toàn tâm toàn ý chờ đợi hắn nhất định sẽ chưa được vết thương lòng của hắn, khiến cho hắn nhìn nàng, yêu nàng, cùng nàng sống đến cuối đời.Nhưng mà không nghĩ tới....Nàng muốn tìm một nơi để trốn, muốn khóc thật to, nhưng thiên hạ rộng lớn này vốn không có chỗ cho nàng trốn.Nàng nhìn Tô Mạt, không nói được một chữ, nàng không có dũng khí như Mạt Nhi, nếu là Mạt Nhi thì muội ấy sẽ làm thế nào?Tô Mạt cầm tay nàng, cảm giác lạnh như băng, vội nói: "Đại tẩu, đi thôi."Hai người vừa đi được hai bước, đột nhiên từ trong phòng vọng ra giọng nói kiều mỵ: "Đại gia, đừng, đừng như vậy mà, để công chúa nhìn thấy thì không tốt.""Không cần để ý đến nàng ta."Từng câu từng chữ truyền ra xen lẫn những âm thanh nam nữ trêu ghẹo nhau.Sắc mặt An Bình công chúa càng thêm tái xanh, kéo Tô Mạt muốn rời khỏi đây nhưng lại bị Tô Mạt giữ lại.Giọng nói trong phòng tiếp tục vọng ra: "Đại gia, người cũng không thể để cho ta luôn phải lén lút như vậy... Ừm?""Nếu vậy thì hôm nào mở tiệc, chính thức đưa ngươi lên làm di nương?"....Không nói đến chuyện An Bình là công chúa, chỉ riêng việc sau tân hôn nàng đã sinh được nhi tử, hơn nữa còn rất trẻ, gia đình danh giá, vậy mà trượng phu cứ như vậy muốn nạp thiếp, không thèm để ý đến những chuyện trước đó.Tô Mạt nắm tay nàng đi tới thư phòng, An Bình níu nàng lại, sắp òa khóc, "Mạt Nhi, đừng ...đừng.."Tô Mạt nhìn nàng, "Đại tẩu, tẩu sợ điều gì? Tẩu là nữ chủ nhân của cái nhà này, là chính thất, là công chúa, tẩu còn sợ điều gì?"

Chương 1591