Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1592

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ngày trước tuy An Bình công chúa rất hiền lành nhưng chưa đến mức nhát gan như vậy, chẳng lẽ sau khi gả cho Tô Trì, bị hắn ức hiếp đến mức như vậy sao?Giọng nói trêu trọc trong phòng vẫn chưa ngừng, ngược lại sau khi nghe thấy giọng của các nàng thì lại càng lớn thêm.Muốn thị uy sao?Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không bắt ép An Bình nữa, phất tay áo lên, "Ầm" một tiếng, cánh cửa đang đóng chặt bị mở tung ra.Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, "Tô đại gia, ngươi sống thật thoải mái! Cũng không biết ai sẽ đưa cho ngươi lá gan cùng quyền làm việc đó đi."Tô Trì vội kéo lấy áo dài che người, đi chân trần đi ra ngoài, lườm nàng một cái, tức giận nhìn An Bình đằng sau nàng.An Bình bị hắn nhìn co rúm người lại, có suy nghĩ muốn chạy trốn."Tiện nhân! Thế nào, không nhịn được nữa? Muốn tìm người làm chỗ dựa?" Tô Trì lạnh lùng nhìn An Bình, giống như muốn giết nàng ngay lập tức.Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đại ca, nếu huynh bị yêu quái quấn thân thì ta đây không khách khí đâu, trước trói huynh lại sau đó nhờ pháp sư làm phép. Còn nếu không phải, huynh hãy cẩn thận giải thích cho tẩu tử nghe, đuổi hết đám hồ ly này ngay lập tức!"Tô Trì nhướn mày nói: "Tô Mạt, chuyện của ta không cần ngươi quản. Ngươi là cái thá gì chứ!""A, sao lại cãi nhau vậy?" Một nữ nhân khoác sa mỏng từ trong phòng bước ra, thân thể yểu điệu, ngả người lên vai Tô Trì, cười tít mắt nhìn các nàng.Nữ nhân này là nha hoàn trong phủ gọi là Quan Mị, nhưng Tô Mạt không biết nàng ta, chắc là được Tô Trì mua về.Tô Trì nắm lấy eo của nàng ta, ôn nhu nói: "Không cần để ý đến các nàng, chúng ta tiếp tục vui vẻ."Nói xong liền muốn ôm nàng lên."Bốp, bốp." Hai tiếng vang, Tô Trì và Quan Mị đồng thời kêu lên, ôm lấy một bên mặt."Tô Mạt!" Tô Trì giận dữ trừng mắt nhìn Tô Mạt, hận không thể giết được nàng.Nếu như ánh mắt có thể giết người thì nàng đã chết không biết bao nhiêu lần. Nàng lạnh lùng cười, nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay mình, hiện giờ công lực của nàng đã tiến triển, nàng không cần đến gần nhưng vẫn rất dễ dàng đánh ra hai cái bạt tai.Tuy rằng công phu của Tô Trì cũng khá tốt nhưng đó là so với đám thị vệ thôi.

Ngày trước tuy An Bình công chúa rất hiền lành nhưng chưa đến mức nhát gan như vậy, chẳng lẽ sau khi gả cho Tô Trì, bị hắn ức hiếp đến mức như vậy sao?

Giọng nói trêu trọc trong phòng vẫn chưa ngừng, ngược lại sau khi nghe thấy giọng của các nàng thì lại càng lớn thêm.

Muốn thị uy sao?

Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không bắt ép An Bình nữa, phất tay áo lên, "Ầm" một tiếng, cánh cửa đang đóng chặt bị mở tung ra.

Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, "Tô đại gia, ngươi sống thật thoải mái! Cũng không biết ai sẽ đưa cho ngươi lá gan cùng quyền làm việc đó đi."

Tô Trì vội kéo lấy áo dài che người, đi chân trần đi ra ngoài, lườm nàng một cái, tức giận nhìn An Bình đằng sau nàng.

An Bình bị hắn nhìn co rúm người lại, có suy nghĩ muốn chạy trốn.

"Tiện nhân! Thế nào, không nhịn được nữa? Muốn tìm người làm chỗ dựa?" Tô Trì lạnh lùng nhìn An Bình, giống như muốn giết nàng ngay lập tức.

Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đại ca, nếu huynh bị yêu quái quấn thân thì ta đây không khách khí đâu, trước trói huynh lại sau đó nhờ pháp sư làm phép. Còn nếu không phải, huynh hãy cẩn thận giải thích cho tẩu tử nghe, đuổi hết đám hồ ly này ngay lập tức!"

Tô Trì nhướn mày nói: "Tô Mạt, chuyện của ta không cần ngươi quản. Ngươi là cái thá gì chứ!"

"A, sao lại cãi nhau vậy?" Một nữ nhân khoác sa mỏng từ trong phòng bước ra, thân thể yểu điệu, ngả người lên vai Tô Trì, cười tít mắt nhìn các nàng.

Nữ nhân này là nha hoàn trong phủ gọi là Quan Mị, nhưng Tô Mạt không biết nàng ta, chắc là được Tô Trì mua về.

Tô Trì nắm lấy eo của nàng ta, ôn nhu nói: "Không cần để ý đến các nàng, chúng ta tiếp tục vui vẻ."

Nói xong liền muốn ôm nàng lên.

"Bốp, bốp." Hai tiếng vang, Tô Trì và Quan Mị đồng thời kêu lên, ôm lấy một bên mặt.

"Tô Mạt!" Tô Trì giận dữ trừng mắt nhìn Tô Mạt, hận không thể giết được nàng.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì nàng đã chết không biết bao nhiêu lần. Nàng lạnh lùng cười, nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay mình, hiện giờ công lực của nàng đã tiến triển, nàng không cần đến gần nhưng vẫn rất dễ dàng đánh ra hai cái bạt tai.

Tuy rằng công phu của Tô Trì cũng khá tốt nhưng đó là so với đám thị vệ thôi.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ngày trước tuy An Bình công chúa rất hiền lành nhưng chưa đến mức nhát gan như vậy, chẳng lẽ sau khi gả cho Tô Trì, bị hắn ức hiếp đến mức như vậy sao?Giọng nói trêu trọc trong phòng vẫn chưa ngừng, ngược lại sau khi nghe thấy giọng của các nàng thì lại càng lớn thêm.Muốn thị uy sao?Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không bắt ép An Bình nữa, phất tay áo lên, "Ầm" một tiếng, cánh cửa đang đóng chặt bị mở tung ra.Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, "Tô đại gia, ngươi sống thật thoải mái! Cũng không biết ai sẽ đưa cho ngươi lá gan cùng quyền làm việc đó đi."Tô Trì vội kéo lấy áo dài che người, đi chân trần đi ra ngoài, lườm nàng một cái, tức giận nhìn An Bình đằng sau nàng.An Bình bị hắn nhìn co rúm người lại, có suy nghĩ muốn chạy trốn."Tiện nhân! Thế nào, không nhịn được nữa? Muốn tìm người làm chỗ dựa?" Tô Trì lạnh lùng nhìn An Bình, giống như muốn giết nàng ngay lập tức.Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đại ca, nếu huynh bị yêu quái quấn thân thì ta đây không khách khí đâu, trước trói huynh lại sau đó nhờ pháp sư làm phép. Còn nếu không phải, huynh hãy cẩn thận giải thích cho tẩu tử nghe, đuổi hết đám hồ ly này ngay lập tức!"Tô Trì nhướn mày nói: "Tô Mạt, chuyện của ta không cần ngươi quản. Ngươi là cái thá gì chứ!""A, sao lại cãi nhau vậy?" Một nữ nhân khoác sa mỏng từ trong phòng bước ra, thân thể yểu điệu, ngả người lên vai Tô Trì, cười tít mắt nhìn các nàng.Nữ nhân này là nha hoàn trong phủ gọi là Quan Mị, nhưng Tô Mạt không biết nàng ta, chắc là được Tô Trì mua về.Tô Trì nắm lấy eo của nàng ta, ôn nhu nói: "Không cần để ý đến các nàng, chúng ta tiếp tục vui vẻ."Nói xong liền muốn ôm nàng lên."Bốp, bốp." Hai tiếng vang, Tô Trì và Quan Mị đồng thời kêu lên, ôm lấy một bên mặt."Tô Mạt!" Tô Trì giận dữ trừng mắt nhìn Tô Mạt, hận không thể giết được nàng.Nếu như ánh mắt có thể giết người thì nàng đã chết không biết bao nhiêu lần. Nàng lạnh lùng cười, nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay mình, hiện giờ công lực của nàng đã tiến triển, nàng không cần đến gần nhưng vẫn rất dễ dàng đánh ra hai cái bạt tai.Tuy rằng công phu của Tô Trì cũng khá tốt nhưng đó là so với đám thị vệ thôi.

Chương 1592