Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1610

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Hinh Nhi vỗ tay khen nàng, "Đại tẩu, nên giáo huấn hắn một lần như vậy, như vậy hắn mới không dám tùy tiện đánh tẩu."An Bình khóc đỏ cả hai mắt, giống như có chút lo lắng, muốn nói lại thôi, nhìn Tô Mạt một cái, lắp bắp nói: "Mạt nhi, tay của hắn..."Lúc này rồi mà nàng vẫn còn nhớ đến hắn, Tô Mạt lắc đầu, thật sự là một nữ tử si mê mà."Đại tẩu yên tâm, muội không phế đi cánh tay của đại ca, chỉ là che lại huyệt đạo của hắn thêm một chút thuốc mê, tạm thời khiến huynh ấy cảm thấy như tay trái đã bị phế. Tẩu không cần đến thăm đâu, cứ ở lại đây sống cho tốt. Đối với nam nhân, nếu như tẩu cứ đối xử với hắn quá tốt, hắn sẽ không biết quý trọng tẩu. Tẩu phải để cho hắn biết không có hắn tẩu vẫn sống tốt, hắn sẽ cảm thấy mất mác, ngược lại sẽ không thể vứt bỏ tẩu."Tô Hinh Nhi bật cười, "Mạt nhi muội giỏi thật, hiểu rõ nam nhân như vậy, chẳng lẽ muội cũng đối xử với vương gia như vậy sao? Hắn cũng đâu có làm vậy với muội."Tô Mạt nhướng mày, khẽ cười nói: "Chưa ăn thịt heo thì cũng đã nhìn thấy heo chạy."Mọi cười cười rộ lên, An Bình vốn rất thương tâm nhưng cũng đã nở nụ cười.Bởi vì hoàng đế bị bệnh nặng, triều đình lại đang bận rộn điều tra đám nghịch phản, thiếu người trầm trọng, vì vậy sức ép vô cùng lớn.May mà có Hoàng Phủ Cẩn mỗi đêm giúp đỡ chỉnh lý tấu sớ, mới có thể miễn cưỡng không tồn đọng quá nhiều, khiến cho triều đình có thể hoạt động bình thường được.Liên tiếp mấy ngày mệt nhọc, ngoài Hoàng Phủ Cẩn, hầu hết mọi người đều trong trạng thái mệt mỏi, nhất là Hoàng Phủ Giác, bởi vì trong đầu hắn có một cây châm chưa lấy ra, khiến hắn vô cùng tiều tụy.Vốn Hoàng Phủ Cẩn muốn dùng huyền băng châu để lấy châm ra giúp hắn, kết quả là Tiêu Vũ Lâu và Tô Mạt đều nói hắn không thể động vào, bởi vì vị trí kia quá nguy hiểm, nếu lấy ra có thể sẽ hại chết hắn.Tô Mạt giúp hắn điều phối một số loại dược, có thể áp chế kim châm, có thể giúp hắn ngày thường không cảm thấy đau đớn.Chỉ là mấy ngày nay thường xuyên thức đêm, hắn có chút không chịu được, ánh mắt đỏ bừng, sắc mặt tiều tụy, đầu đau như sắp nổ ra."Ngũ đệ, đệ có sao không?" Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, rót một ly trà đưa qua.Hoàng Phủ Giác xoa thái dương, cười khổ, "Không chết được, chỉ là giống như có người cầm gậy gỗ gõ vào đầu."Hoàng Phủ Giới cũng đã chạy tới, đặt mông ngồi xuống, "Mệt chết a, Nhị ca, Ngũ ca, đệ cảm thấy làm hoàng đế không phải việc người thường có thể làm, may mà không cần tới đệ làm, nếu không chỉ cần hai ngày cũng mệt chết thôi!"

Tô Hinh Nhi vỗ tay khen nàng, "Đại tẩu, nên giáo huấn hắn một lần như vậy, như vậy hắn mới không dám tùy tiện đánh tẩu."

An Bình khóc đỏ cả hai mắt, giống như có chút lo lắng, muốn nói lại thôi, nhìn Tô Mạt một cái, lắp bắp nói: "Mạt nhi, tay của hắn..."

Lúc này rồi mà nàng vẫn còn nhớ đến hắn, Tô Mạt lắc đầu, thật sự là một nữ tử si mê mà.

"Đại tẩu yên tâm, muội không phế đi cánh tay của đại ca, chỉ là che lại huyệt đạo của hắn thêm một chút thuốc mê, tạm thời khiến huynh ấy cảm thấy như tay trái đã bị phế. Tẩu không cần đến thăm đâu, cứ ở lại đây sống cho tốt. Đối với nam nhân, nếu như tẩu cứ đối xử với hắn quá tốt, hắn sẽ không biết quý trọng tẩu. Tẩu phải để cho hắn biết không có hắn tẩu vẫn sống tốt, hắn sẽ cảm thấy mất mác, ngược lại sẽ không thể vứt bỏ tẩu."

Tô Hinh Nhi bật cười, "Mạt nhi muội giỏi thật, hiểu rõ nam nhân như vậy, chẳng lẽ muội cũng đối xử với vương gia như vậy sao? Hắn cũng đâu có làm vậy với muội."

Tô Mạt nhướng mày, khẽ cười nói: "Chưa ăn thịt heo thì cũng đã nhìn thấy heo chạy."

Mọi cười cười rộ lên, An Bình vốn rất thương tâm nhưng cũng đã nở nụ cười.

Bởi vì hoàng đế bị bệnh nặng, triều đình lại đang bận rộn điều tra đám nghịch phản, thiếu người trầm trọng, vì vậy sức ép vô cùng lớn.

May mà có Hoàng Phủ Cẩn mỗi đêm giúp đỡ chỉnh lý tấu sớ, mới có thể miễn cưỡng không tồn đọng quá nhiều, khiến cho triều đình có thể hoạt động bình thường được.

Liên tiếp mấy ngày mệt nhọc, ngoài Hoàng Phủ Cẩn, hầu hết mọi người đều trong trạng thái mệt mỏi, nhất là Hoàng Phủ Giác, bởi vì trong đầu hắn có một cây châm chưa lấy ra, khiến hắn vô cùng tiều tụy.

Vốn Hoàng Phủ Cẩn muốn dùng huyền băng châu để lấy châm ra giúp hắn, kết quả là Tiêu Vũ Lâu và Tô Mạt đều nói hắn không thể động vào, bởi vì vị trí kia quá nguy hiểm, nếu lấy ra có thể sẽ hại chết hắn.

Tô Mạt giúp hắn điều phối một số loại dược, có thể áp chế kim châm, có thể giúp hắn ngày thường không cảm thấy đau đớn.

Chỉ là mấy ngày nay thường xuyên thức đêm, hắn có chút không chịu được, ánh mắt đỏ bừng, sắc mặt tiều tụy, đầu đau như sắp nổ ra.

"Ngũ đệ, đệ có sao không?" Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, rót một ly trà đưa qua.

Hoàng Phủ Giác xoa thái dương, cười khổ, "Không chết được, chỉ là giống như có người cầm gậy gỗ gõ vào đầu."

Hoàng Phủ Giới cũng đã chạy tới, đặt mông ngồi xuống, "Mệt chết a, Nhị ca, Ngũ ca, đệ cảm thấy làm hoàng đế không phải việc người thường có thể làm, may mà không cần tới đệ làm, nếu không chỉ cần hai ngày cũng mệt chết thôi!"

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Hinh Nhi vỗ tay khen nàng, "Đại tẩu, nên giáo huấn hắn một lần như vậy, như vậy hắn mới không dám tùy tiện đánh tẩu."An Bình khóc đỏ cả hai mắt, giống như có chút lo lắng, muốn nói lại thôi, nhìn Tô Mạt một cái, lắp bắp nói: "Mạt nhi, tay của hắn..."Lúc này rồi mà nàng vẫn còn nhớ đến hắn, Tô Mạt lắc đầu, thật sự là một nữ tử si mê mà."Đại tẩu yên tâm, muội không phế đi cánh tay của đại ca, chỉ là che lại huyệt đạo của hắn thêm một chút thuốc mê, tạm thời khiến huynh ấy cảm thấy như tay trái đã bị phế. Tẩu không cần đến thăm đâu, cứ ở lại đây sống cho tốt. Đối với nam nhân, nếu như tẩu cứ đối xử với hắn quá tốt, hắn sẽ không biết quý trọng tẩu. Tẩu phải để cho hắn biết không có hắn tẩu vẫn sống tốt, hắn sẽ cảm thấy mất mác, ngược lại sẽ không thể vứt bỏ tẩu."Tô Hinh Nhi bật cười, "Mạt nhi muội giỏi thật, hiểu rõ nam nhân như vậy, chẳng lẽ muội cũng đối xử với vương gia như vậy sao? Hắn cũng đâu có làm vậy với muội."Tô Mạt nhướng mày, khẽ cười nói: "Chưa ăn thịt heo thì cũng đã nhìn thấy heo chạy."Mọi cười cười rộ lên, An Bình vốn rất thương tâm nhưng cũng đã nở nụ cười.Bởi vì hoàng đế bị bệnh nặng, triều đình lại đang bận rộn điều tra đám nghịch phản, thiếu người trầm trọng, vì vậy sức ép vô cùng lớn.May mà có Hoàng Phủ Cẩn mỗi đêm giúp đỡ chỉnh lý tấu sớ, mới có thể miễn cưỡng không tồn đọng quá nhiều, khiến cho triều đình có thể hoạt động bình thường được.Liên tiếp mấy ngày mệt nhọc, ngoài Hoàng Phủ Cẩn, hầu hết mọi người đều trong trạng thái mệt mỏi, nhất là Hoàng Phủ Giác, bởi vì trong đầu hắn có một cây châm chưa lấy ra, khiến hắn vô cùng tiều tụy.Vốn Hoàng Phủ Cẩn muốn dùng huyền băng châu để lấy châm ra giúp hắn, kết quả là Tiêu Vũ Lâu và Tô Mạt đều nói hắn không thể động vào, bởi vì vị trí kia quá nguy hiểm, nếu lấy ra có thể sẽ hại chết hắn.Tô Mạt giúp hắn điều phối một số loại dược, có thể áp chế kim châm, có thể giúp hắn ngày thường không cảm thấy đau đớn.Chỉ là mấy ngày nay thường xuyên thức đêm, hắn có chút không chịu được, ánh mắt đỏ bừng, sắc mặt tiều tụy, đầu đau như sắp nổ ra."Ngũ đệ, đệ có sao không?" Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, rót một ly trà đưa qua.Hoàng Phủ Giác xoa thái dương, cười khổ, "Không chết được, chỉ là giống như có người cầm gậy gỗ gõ vào đầu."Hoàng Phủ Giới cũng đã chạy tới, đặt mông ngồi xuống, "Mệt chết a, Nhị ca, Ngũ ca, đệ cảm thấy làm hoàng đế không phải việc người thường có thể làm, may mà không cần tới đệ làm, nếu không chỉ cần hai ngày cũng mệt chết thôi!"

Chương 1610