Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1611
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn cười rộ lên, Hoàng Phủ Giác cẩn thận nhìn ra bên ngoài, sẵng giọng: "Thất đệ, đệ không thể cứ lỗ mãng liều lĩnh như vậy, không được tùy tiện nói như vậy!"Hoàng Phủ Giới bĩu môi, nhìn Hoàng Phủ Cẩn nói: "Nhị ca, việc này đúng là chỉ có huynh mới làm được thôi. Người khác làm không được, phí sức lại không có kết quả. Đệ thấy huynh nên đáp ứng phụ hoàng, làm thái tử, còn có thể đem những chuyện chưa làm xong giao cho nha đầu chết tiệt kia làm, đỡ cho nàng không có việc gì làm liền bắt nạt đệ. Hơn nữa còn quản không có huynh nạp thiếp, không được cùng người khác đi uống rượu."Lần này Hoàng Phủ Giác không có mắng hắn nữa, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó liền khôi phục bình thường, hắn ngồi xuống, cầm ly trà lên, từ từ thưởng thức.Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, nói với Hoàng Phủ Giới: "Ngũ ca đã nói đệ mà đệ không nghe, không nên tùy tiện nói như vậy. Huynh nhất định phải đi, triều đình đã có hai đệ, còn cần lo lắng gì nữa?"Hoàng Phủ Giác hạ chén xuống, "Nhị ca, huynh thật sự quyết định rời đi sao?"Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, "Đúng."Hoàng Phủ Giác khe khẽ thở dài, nhìn chằm chằm ly trà, đột nhiên cười, nói: "Nhị ca, thật ra đệ cũng thấy thất đệ nói đúng, cái vị trí đó, thật sự huynh là người thích hợp nhất. Đệ và thất đệ, tất nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ huynh... Đương nhiên, nếu huynh cần."Hoàng Phủ Cẩn vội vàng khoát tay, "Thôi, các đệ đừng khuyên ta nữa. Nói thật huynh không hề hợp với vị trí đó, huynh sẽ không đem đại cục đặt lên làm đầu, cũng sẽ coi chính sự là quan trọng nhất, các đệ đừng ép huynh khiến huynh muôn đời mang tiếng hôn quân, huynh đảm đương không nổi cái tội danh này."Nói xong, chính hắn cũng bật cười.Vốn là một Nhị ca lạnh lùng, cao ngao, vậy mà cũng có lúc ôn hòa giống như một khối bạch ngọc, Hoàng Phủ Giác nhìn mà có chút thất thần.Vậy nữ hài kia... Chính là động lực của Hoàng Phủ Cẩn, khiến cho một nam hài trở thành một nam nhân như vậy!Hắn nhẹ nhàng nhếch môi, trong lòng rất phức tạp, không thể nói rõ.Hoàng Phủ Giới vẫn chưa từ bỏ ý định, Hoàng Phủ Cẩn cắt ngang lời hắn, nhìn sắc trời không còn sớm, nói muốn đi về trước.Mặc kệ là trễ thế nào, trừ phi là phải làm suốt đêm, Hoàng Phủ Cẩn tuyệt đối không ngủ lại trong cung, cũng không xác định là vì cái gì, giống như là một nguyên tắc của hắn.Không muốn cùng người kia ở chung một thời gian dài.Ba người đồng thời đi ra khỏi cùng, phủ đệ của Hoàng Phủ Giác ở gần đây.
Hoàng Phủ Cẩn cười rộ lên, Hoàng Phủ Giác cẩn thận nhìn ra bên ngoài, sẵng giọng: "Thất đệ, đệ không thể cứ lỗ mãng liều lĩnh như vậy, không được tùy tiện nói như vậy!"
Hoàng Phủ Giới bĩu môi, nhìn Hoàng Phủ Cẩn nói: "Nhị ca, việc này đúng là chỉ có huynh mới làm được thôi. Người khác làm không được, phí sức lại không có kết quả. Đệ thấy huynh nên đáp ứng phụ hoàng, làm thái tử, còn có thể đem những chuyện chưa làm xong giao cho nha đầu chết tiệt kia làm, đỡ cho nàng không có việc gì làm liền bắt nạt đệ. Hơn nữa còn quản không có huynh nạp thiếp, không được cùng người khác đi uống rượu."
Lần này Hoàng Phủ Giác không có mắng hắn nữa, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó liền khôi phục bình thường, hắn ngồi xuống, cầm ly trà lên, từ từ thưởng thức.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, nói với Hoàng Phủ Giới: "Ngũ ca đã nói đệ mà đệ không nghe, không nên tùy tiện nói như vậy. Huynh nhất định phải đi, triều đình đã có hai đệ, còn cần lo lắng gì nữa?"
Hoàng Phủ Giác hạ chén xuống, "Nhị ca, huynh thật sự quyết định rời đi sao?"
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, "Đúng."
Hoàng Phủ Giác khe khẽ thở dài, nhìn chằm chằm ly trà, đột nhiên cười, nói: "Nhị ca, thật ra đệ cũng thấy thất đệ nói đúng, cái vị trí đó, thật sự huynh là người thích hợp nhất. Đệ và thất đệ, tất nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ huynh... Đương nhiên, nếu huynh cần."
Hoàng Phủ Cẩn vội vàng khoát tay, "Thôi, các đệ đừng khuyên ta nữa. Nói thật huynh không hề hợp với vị trí đó, huynh sẽ không đem đại cục đặt lên làm đầu, cũng sẽ coi chính sự là quan trọng nhất, các đệ đừng ép huynh khiến huynh muôn đời mang tiếng hôn quân, huynh đảm đương không nổi cái tội danh này."
Nói xong, chính hắn cũng bật cười.
Vốn là một Nhị ca lạnh lùng, cao ngao, vậy mà cũng có lúc ôn hòa giống như một khối bạch ngọc, Hoàng Phủ Giác nhìn mà có chút thất thần.
Vậy nữ hài kia... Chính là động lực của Hoàng Phủ Cẩn, khiến cho một nam hài trở thành một nam nhân như vậy!
Hắn nhẹ nhàng nhếch môi, trong lòng rất phức tạp, không thể nói rõ.
Hoàng Phủ Giới vẫn chưa từ bỏ ý định, Hoàng Phủ Cẩn cắt ngang lời hắn, nhìn sắc trời không còn sớm, nói muốn đi về trước.
Mặc kệ là trễ thế nào, trừ phi là phải làm suốt đêm, Hoàng Phủ Cẩn tuyệt đối không ngủ lại trong cung, cũng không xác định là vì cái gì, giống như là một nguyên tắc của hắn.
Không muốn cùng người kia ở chung một thời gian dài.
Ba người đồng thời đi ra khỏi cùng, phủ đệ của Hoàng Phủ Giác ở gần đây.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn cười rộ lên, Hoàng Phủ Giác cẩn thận nhìn ra bên ngoài, sẵng giọng: "Thất đệ, đệ không thể cứ lỗ mãng liều lĩnh như vậy, không được tùy tiện nói như vậy!"Hoàng Phủ Giới bĩu môi, nhìn Hoàng Phủ Cẩn nói: "Nhị ca, việc này đúng là chỉ có huynh mới làm được thôi. Người khác làm không được, phí sức lại không có kết quả. Đệ thấy huynh nên đáp ứng phụ hoàng, làm thái tử, còn có thể đem những chuyện chưa làm xong giao cho nha đầu chết tiệt kia làm, đỡ cho nàng không có việc gì làm liền bắt nạt đệ. Hơn nữa còn quản không có huynh nạp thiếp, không được cùng người khác đi uống rượu."Lần này Hoàng Phủ Giác không có mắng hắn nữa, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó liền khôi phục bình thường, hắn ngồi xuống, cầm ly trà lên, từ từ thưởng thức.Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, nói với Hoàng Phủ Giới: "Ngũ ca đã nói đệ mà đệ không nghe, không nên tùy tiện nói như vậy. Huynh nhất định phải đi, triều đình đã có hai đệ, còn cần lo lắng gì nữa?"Hoàng Phủ Giác hạ chén xuống, "Nhị ca, huynh thật sự quyết định rời đi sao?"Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, "Đúng."Hoàng Phủ Giác khe khẽ thở dài, nhìn chằm chằm ly trà, đột nhiên cười, nói: "Nhị ca, thật ra đệ cũng thấy thất đệ nói đúng, cái vị trí đó, thật sự huynh là người thích hợp nhất. Đệ và thất đệ, tất nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ huynh... Đương nhiên, nếu huynh cần."Hoàng Phủ Cẩn vội vàng khoát tay, "Thôi, các đệ đừng khuyên ta nữa. Nói thật huynh không hề hợp với vị trí đó, huynh sẽ không đem đại cục đặt lên làm đầu, cũng sẽ coi chính sự là quan trọng nhất, các đệ đừng ép huynh khiến huynh muôn đời mang tiếng hôn quân, huynh đảm đương không nổi cái tội danh này."Nói xong, chính hắn cũng bật cười.Vốn là một Nhị ca lạnh lùng, cao ngao, vậy mà cũng có lúc ôn hòa giống như một khối bạch ngọc, Hoàng Phủ Giác nhìn mà có chút thất thần.Vậy nữ hài kia... Chính là động lực của Hoàng Phủ Cẩn, khiến cho một nam hài trở thành một nam nhân như vậy!Hắn nhẹ nhàng nhếch môi, trong lòng rất phức tạp, không thể nói rõ.Hoàng Phủ Giới vẫn chưa từ bỏ ý định, Hoàng Phủ Cẩn cắt ngang lời hắn, nhìn sắc trời không còn sớm, nói muốn đi về trước.Mặc kệ là trễ thế nào, trừ phi là phải làm suốt đêm, Hoàng Phủ Cẩn tuyệt đối không ngủ lại trong cung, cũng không xác định là vì cái gì, giống như là một nguyên tắc của hắn.Không muốn cùng người kia ở chung một thời gian dài.Ba người đồng thời đi ra khỏi cùng, phủ đệ của Hoàng Phủ Giác ở gần đây.