Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1612
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Giời chờ hắn đi liền giục ngựa tới gần Hoàng Phủ Cẩn, "Nhị ca, huynh sao lại nói như vậy. Nếu huynh lưu lại, Ngũ ca có thể nói gì?"Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói: "Huynh chưa từng sợ người khác sẽ nói gì, đó là chủ ý của bản thân ta. Thật đệ, đệ không cần khuyên ta nữa."Hoàng Phủ Giời còn muốn nói, giọng nói của Hoàng Phủ Cẩn hơi trầm xuống, rất có uy áp nói: "Thất đệ, đệ phải nhớ kỹ, đệ là tướng quân, sau này cần phụ tá ngũ đệ, không được cùng đệ ấy có hiềm khích, để ngoại nhân chen vào. Huynh đệ đồng tâm, cả hai đều có lợi."Hoàng Phủ Giới không đồng ý, "Huynh là nhị ca của ta."Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, trời đã hơi tối, nhưng với nội lực của hắn, thấy rõ được trong mắt Hoàng Phủ Giới có sự cố chấp, hắn nhẹ giọng nói: "Thất đệ, huynh là nhị ca, hắn là ngũ ca của đệ. Đại Chu của chúng ta không chịu nổi giày vò nữa."Hoàng Phủ Giới cái hiểu cái không, trong nhận thức của hắn, nhị ca là nhị ca, nhưng vì sao nhị ca không thể lưu lại?Nếu ở lại, mọi người mỗi ngày đều được ở gần nhau, không tốt sao?Hoàng Phủ Cẩn chào tạm biệt thất đệ, trở lại vương phủ, hạ nhân chờ trước cửa liền tiến lên hầu hạ, dắt ngựa đi theo hắn vào trong.Hoàng Phủ Cẩn sải bước đi về viện của mình, hai người tùy tùng đi sát theo hắn, đi vào đến cửa bên trong bọn họ liền ẩn vào chỗ tối.Hoàng Phủ Cẩn không đi vào phòng ngủ mà đi đến thư phòng.Bên trong thư phòng thắp nến, có đốt một chút hương bách hợp, tuy là ngày hè không nóng nhưng lại không có chút nóng nực nào.Thêm nữa ban ngày bên ngoài thư phòng có tán cây che nắng, cả sân đều râm mát, cho nên hiện tại có chút hơi lạnh.Trên bàn đã đặt sẵn một bát sứ trắng, nước canh nhiệt độ thích hợp, hương thơm tỏa ra bốn phía.Hoàng Phủ Cẩn nhìn một chút, là có người tỉ mỉ nấu canh bách nhưỡng ngũ hoa. Bên trong là các loại thảo dược thích hợp cho ngày hè, nước canh thanh mát còn thoang thoảng mùi hoa, ngoài ra còn có một con gà rừng được hầm kỹ với rau củ.Hắn nhấc bát canh lên uống một ngụm, hương vị tươi mới ngọt ngào, quả nhiên là tỉ mỉ pha chế.Hắn cười cười, cái nha đầu này.Tô Mạt biết hắn bận rộn, không hề làm phiền hắn - nàng cũng không phải là người hay làm phiền người khác, muốn nàng dính người cũng không được. Nàng sợ hắn quá mệt mỏi, cho nên thường nấu canh cho hắn.Hắn cười cười, đi đến bên cạnh chậu đồng rửa mặt, sau đó ngồi lại bên bàn, bắt đầu ăn đến phần gà hầm, sau đó còn đem nước canh uống cạn.
Hoàng Phủ Giời chờ hắn đi liền giục ngựa tới gần Hoàng Phủ Cẩn, "Nhị ca, huynh sao lại nói như vậy. Nếu huynh lưu lại, Ngũ ca có thể nói gì?"
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói: "Huynh chưa từng sợ người khác sẽ nói gì, đó là chủ ý của bản thân ta. Thật đệ, đệ không cần khuyên ta nữa."
Hoàng Phủ Giời còn muốn nói, giọng nói của Hoàng Phủ Cẩn hơi trầm xuống, rất có uy áp nói: "Thất đệ, đệ phải nhớ kỹ, đệ là tướng quân, sau này cần phụ tá ngũ đệ, không được cùng đệ ấy có hiềm khích, để ngoại nhân chen vào. Huynh đệ đồng tâm, cả hai đều có lợi."
Hoàng Phủ Giới không đồng ý, "Huynh là nhị ca của ta."
Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, trời đã hơi tối, nhưng với nội lực của hắn, thấy rõ được trong mắt Hoàng Phủ Giới có sự cố chấp, hắn nhẹ giọng nói: "Thất đệ, huynh là nhị ca, hắn là ngũ ca của đệ. Đại Chu của chúng ta không chịu nổi giày vò nữa."
Hoàng Phủ Giới cái hiểu cái không, trong nhận thức của hắn, nhị ca là nhị ca, nhưng vì sao nhị ca không thể lưu lại?
Nếu ở lại, mọi người mỗi ngày đều được ở gần nhau, không tốt sao?
Hoàng Phủ Cẩn chào tạm biệt thất đệ, trở lại vương phủ, hạ nhân chờ trước cửa liền tiến lên hầu hạ, dắt ngựa đi theo hắn vào trong.
Hoàng Phủ Cẩn sải bước đi về viện của mình, hai người tùy tùng đi sát theo hắn, đi vào đến cửa bên trong bọn họ liền ẩn vào chỗ tối.
Hoàng Phủ Cẩn không đi vào phòng ngủ mà đi đến thư phòng.
Bên trong thư phòng thắp nến, có đốt một chút hương bách hợp, tuy là ngày hè không nóng nhưng lại không có chút nóng nực nào.
Thêm nữa ban ngày bên ngoài thư phòng có tán cây che nắng, cả sân đều râm mát, cho nên hiện tại có chút hơi lạnh.
Trên bàn đã đặt sẵn một bát sứ trắng, nước canh nhiệt độ thích hợp, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn một chút, là có người tỉ mỉ nấu canh bách nhưỡng ngũ hoa. Bên trong là các loại thảo dược thích hợp cho ngày hè, nước canh thanh mát còn thoang thoảng mùi hoa, ngoài ra còn có một con gà rừng được hầm kỹ với rau củ.
Hắn nhấc bát canh lên uống một ngụm, hương vị tươi mới ngọt ngào, quả nhiên là tỉ mỉ pha chế.
Hắn cười cười, cái nha đầu này.
Tô Mạt biết hắn bận rộn, không hề làm phiền hắn - nàng cũng không phải là người hay làm phiền người khác, muốn nàng dính người cũng không được. Nàng sợ hắn quá mệt mỏi, cho nên thường nấu canh cho hắn.
Hắn cười cười, đi đến bên cạnh chậu đồng rửa mặt, sau đó ngồi lại bên bàn, bắt đầu ăn đến phần gà hầm, sau đó còn đem nước canh uống cạn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Giời chờ hắn đi liền giục ngựa tới gần Hoàng Phủ Cẩn, "Nhị ca, huynh sao lại nói như vậy. Nếu huynh lưu lại, Ngũ ca có thể nói gì?"Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói: "Huynh chưa từng sợ người khác sẽ nói gì, đó là chủ ý của bản thân ta. Thật đệ, đệ không cần khuyên ta nữa."Hoàng Phủ Giời còn muốn nói, giọng nói của Hoàng Phủ Cẩn hơi trầm xuống, rất có uy áp nói: "Thất đệ, đệ phải nhớ kỹ, đệ là tướng quân, sau này cần phụ tá ngũ đệ, không được cùng đệ ấy có hiềm khích, để ngoại nhân chen vào. Huynh đệ đồng tâm, cả hai đều có lợi."Hoàng Phủ Giới không đồng ý, "Huynh là nhị ca của ta."Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, trời đã hơi tối, nhưng với nội lực của hắn, thấy rõ được trong mắt Hoàng Phủ Giới có sự cố chấp, hắn nhẹ giọng nói: "Thất đệ, huynh là nhị ca, hắn là ngũ ca của đệ. Đại Chu của chúng ta không chịu nổi giày vò nữa."Hoàng Phủ Giới cái hiểu cái không, trong nhận thức của hắn, nhị ca là nhị ca, nhưng vì sao nhị ca không thể lưu lại?Nếu ở lại, mọi người mỗi ngày đều được ở gần nhau, không tốt sao?Hoàng Phủ Cẩn chào tạm biệt thất đệ, trở lại vương phủ, hạ nhân chờ trước cửa liền tiến lên hầu hạ, dắt ngựa đi theo hắn vào trong.Hoàng Phủ Cẩn sải bước đi về viện của mình, hai người tùy tùng đi sát theo hắn, đi vào đến cửa bên trong bọn họ liền ẩn vào chỗ tối.Hoàng Phủ Cẩn không đi vào phòng ngủ mà đi đến thư phòng.Bên trong thư phòng thắp nến, có đốt một chút hương bách hợp, tuy là ngày hè không nóng nhưng lại không có chút nóng nực nào.Thêm nữa ban ngày bên ngoài thư phòng có tán cây che nắng, cả sân đều râm mát, cho nên hiện tại có chút hơi lạnh.Trên bàn đã đặt sẵn một bát sứ trắng, nước canh nhiệt độ thích hợp, hương thơm tỏa ra bốn phía.Hoàng Phủ Cẩn nhìn một chút, là có người tỉ mỉ nấu canh bách nhưỡng ngũ hoa. Bên trong là các loại thảo dược thích hợp cho ngày hè, nước canh thanh mát còn thoang thoảng mùi hoa, ngoài ra còn có một con gà rừng được hầm kỹ với rau củ.Hắn nhấc bát canh lên uống một ngụm, hương vị tươi mới ngọt ngào, quả nhiên là tỉ mỉ pha chế.Hắn cười cười, cái nha đầu này.Tô Mạt biết hắn bận rộn, không hề làm phiền hắn - nàng cũng không phải là người hay làm phiền người khác, muốn nàng dính người cũng không được. Nàng sợ hắn quá mệt mỏi, cho nên thường nấu canh cho hắn.Hắn cười cười, đi đến bên cạnh chậu đồng rửa mặt, sau đó ngồi lại bên bàn, bắt đầu ăn đến phần gà hầm, sau đó còn đem nước canh uống cạn.