Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1616

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nếu không vì sao mỗi lần nàng rủ Hinh nhi đến hương lâu, nàng đều từ chối không chịu đi? Lại tình nguyện ở nhà thuê áo cưới cùng tỷ tỷ?Đây không phải là tình cách của Hinh Nhi.Suốt một thời gian trước, A Cổ Thái nói muốn đến vườn hoa dốc lòng nghiên cứu hương liệu, Tô Mạt để cho hắn đi làm, Tô Hinh Nhi đều mượn cớ trốn tránh không đi.Đại tiểu thư cũng khuyên Hinh Nhi, "Hinh Nhi, tỷ thấy Mạt Nhi làm như vậy là đúng, có đôi khi người khác không làm chuyện gì quá đáng, thì chúng ta không thể chủ động ra tay, nếu không thì cứ mặc kệ lời dèm pha. Dù sao chúng ta cũng không sợ, cứ để các nàng nói, rồi Tô Mạt sẽ xử lý các nàng."Tô Hinh Nhi chỗ hiểu chỗ không, đều là sẽ xử lý các nàng, vậy sao còn phải xem quá phận hay không? Nàng cảm thấy các nàng đã đủ quá đáng lắm rồi.Tô Mạt cũng giải thích với nàng, sau đó cùng Kim Kết đi ra ngoài.Vừa mới đi đến cửa tròn phía bên trái, đã nhìn thấy Nhạc Lâm Nhi một thân hồng y đang đỡ Nhạc Phong Nhi một thân tuyết trắng, một như hỏa một như lan, một như liễu yếu điềm đạm đáng yêu, một lại mạnh mẽ khiến người ta đau đầu.Khóe môi Tô Mạt từ từ nâng lên, nàng nhớ lại, các nàng ở vương phủ nếu muốn làm chuyện gì đó thì phải cẩn thận, vì khi Hoàng Phủ Cẩn ở vương phủ, các nàng đến gần, lộ ra đuôi hồ ly, Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ không cần kiêng kỵ Nhạc Thiếu Sâm mà đuổi các nàng ra ngoài.Xem ra các nàng không có cơ hội hoặc không có gan, liền trực tiếp tự mình tới đây?Nàng biết nữ nhân muốn cướp nam nhân của người khác, thường dùng cách đổi trắng thay đen, hoặc xuyên tạc một chút để nam nhân nói một câu chọc giận nữ nhân.Nàng không có ngốc như vậy.Nhạc Lâm Nhi thấy Tô Mạt nhàn nhã đi tới, nhất thời lửa giận bốc lên, nàng ta lớn tiếng nói: "Tô Mạt, ngươi rõ ràng ở nhà, vì sao không ra gặp chúng ta?"Kim Kết lạnh lùng nói: "Các ngươi tưởng tiểu thư giống các ngươi sao? Giống các ngươi cả ngày không có việc gì, suốt ngày giả vờ đáng thương?"Sắc mặt Nhạc Phong Nhi lập tức tái đi, lã chã sắp khóc, "Lâm Nhi, chúng ta đi nhanh đi, không cần..."Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Tỷ tỷ, không cần sợ các nàng." Nàng quay lại nói với Kim Kết, "Ngươi là cái thá gì chứ, chỉ là một nha hoàn thấp hèn..."

Nếu không vì sao mỗi lần nàng rủ Hinh nhi đến hương lâu, nàng đều từ chối không chịu đi? Lại tình nguyện ở nhà thuê áo cưới cùng tỷ tỷ?

Đây không phải là tình cách của Hinh Nhi.

Suốt một thời gian trước, A Cổ Thái nói muốn đến vườn hoa dốc lòng nghiên cứu hương liệu, Tô Mạt để cho hắn đi làm, Tô Hinh Nhi đều mượn cớ trốn tránh không đi.

Đại tiểu thư cũng khuyên Hinh Nhi, "Hinh Nhi, tỷ thấy Mạt Nhi làm như vậy là đúng, có đôi khi người khác không làm chuyện gì quá đáng, thì chúng ta không thể chủ động ra tay, nếu không thì cứ mặc kệ lời dèm pha. Dù sao chúng ta cũng không sợ, cứ để các nàng nói, rồi Tô Mạt sẽ xử lý các nàng."

Tô Hinh Nhi chỗ hiểu chỗ không, đều là sẽ xử lý các nàng, vậy sao còn phải xem quá phận hay không? Nàng cảm thấy các nàng đã đủ quá đáng lắm rồi.

Tô Mạt cũng giải thích với nàng, sau đó cùng Kim Kết đi ra ngoài.

Vừa mới đi đến cửa tròn phía bên trái, đã nhìn thấy Nhạc Lâm Nhi một thân hồng y đang đỡ Nhạc Phong Nhi một thân tuyết trắng, một như hỏa một như lan, một như liễu yếu điềm đạm đáng yêu, một lại mạnh mẽ khiến người ta đau đầu.

Khóe môi Tô Mạt từ từ nâng lên, nàng nhớ lại, các nàng ở vương phủ nếu muốn làm chuyện gì đó thì phải cẩn thận, vì khi Hoàng Phủ Cẩn ở vương phủ, các nàng đến gần, lộ ra đuôi hồ ly, Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ không cần kiêng kỵ Nhạc Thiếu Sâm mà đuổi các nàng ra ngoài.

Xem ra các nàng không có cơ hội hoặc không có gan, liền trực tiếp tự mình tới đây?

Nàng biết nữ nhân muốn cướp nam nhân của người khác, thường dùng cách đổi trắng thay đen, hoặc xuyên tạc một chút để nam nhân nói một câu chọc giận nữ nhân.

Nàng không có ngốc như vậy.

Nhạc Lâm Nhi thấy Tô Mạt nhàn nhã đi tới, nhất thời lửa giận bốc lên, nàng ta lớn tiếng nói: "Tô Mạt, ngươi rõ ràng ở nhà, vì sao không ra gặp chúng ta?"

Kim Kết lạnh lùng nói: "Các ngươi tưởng tiểu thư giống các ngươi sao? Giống các ngươi cả ngày không có việc gì, suốt ngày giả vờ đáng thương?"

Sắc mặt Nhạc Phong Nhi lập tức tái đi, lã chã sắp khóc, "Lâm Nhi, chúng ta đi nhanh đi, không cần..."

Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Tỷ tỷ, không cần sợ các nàng." Nàng quay lại nói với Kim Kết, "Ngươi là cái thá gì chứ, chỉ là một nha hoàn thấp hèn..."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nếu không vì sao mỗi lần nàng rủ Hinh nhi đến hương lâu, nàng đều từ chối không chịu đi? Lại tình nguyện ở nhà thuê áo cưới cùng tỷ tỷ?Đây không phải là tình cách của Hinh Nhi.Suốt một thời gian trước, A Cổ Thái nói muốn đến vườn hoa dốc lòng nghiên cứu hương liệu, Tô Mạt để cho hắn đi làm, Tô Hinh Nhi đều mượn cớ trốn tránh không đi.Đại tiểu thư cũng khuyên Hinh Nhi, "Hinh Nhi, tỷ thấy Mạt Nhi làm như vậy là đúng, có đôi khi người khác không làm chuyện gì quá đáng, thì chúng ta không thể chủ động ra tay, nếu không thì cứ mặc kệ lời dèm pha. Dù sao chúng ta cũng không sợ, cứ để các nàng nói, rồi Tô Mạt sẽ xử lý các nàng."Tô Hinh Nhi chỗ hiểu chỗ không, đều là sẽ xử lý các nàng, vậy sao còn phải xem quá phận hay không? Nàng cảm thấy các nàng đã đủ quá đáng lắm rồi.Tô Mạt cũng giải thích với nàng, sau đó cùng Kim Kết đi ra ngoài.Vừa mới đi đến cửa tròn phía bên trái, đã nhìn thấy Nhạc Lâm Nhi một thân hồng y đang đỡ Nhạc Phong Nhi một thân tuyết trắng, một như hỏa một như lan, một như liễu yếu điềm đạm đáng yêu, một lại mạnh mẽ khiến người ta đau đầu.Khóe môi Tô Mạt từ từ nâng lên, nàng nhớ lại, các nàng ở vương phủ nếu muốn làm chuyện gì đó thì phải cẩn thận, vì khi Hoàng Phủ Cẩn ở vương phủ, các nàng đến gần, lộ ra đuôi hồ ly, Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ không cần kiêng kỵ Nhạc Thiếu Sâm mà đuổi các nàng ra ngoài.Xem ra các nàng không có cơ hội hoặc không có gan, liền trực tiếp tự mình tới đây?Nàng biết nữ nhân muốn cướp nam nhân của người khác, thường dùng cách đổi trắng thay đen, hoặc xuyên tạc một chút để nam nhân nói một câu chọc giận nữ nhân.Nàng không có ngốc như vậy.Nhạc Lâm Nhi thấy Tô Mạt nhàn nhã đi tới, nhất thời lửa giận bốc lên, nàng ta lớn tiếng nói: "Tô Mạt, ngươi rõ ràng ở nhà, vì sao không ra gặp chúng ta?"Kim Kết lạnh lùng nói: "Các ngươi tưởng tiểu thư giống các ngươi sao? Giống các ngươi cả ngày không có việc gì, suốt ngày giả vờ đáng thương?"Sắc mặt Nhạc Phong Nhi lập tức tái đi, lã chã sắp khóc, "Lâm Nhi, chúng ta đi nhanh đi, không cần..."Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Tỷ tỷ, không cần sợ các nàng." Nàng quay lại nói với Kim Kết, "Ngươi là cái thá gì chứ, chỉ là một nha hoàn thấp hèn..."

Chương 1616