Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1617

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… "Ha! Nha hoàn, lỗ tai của ngươi bị điếc hay mắt ngươi bị mù vậy?" Kim Kết nhướn mày, nở nụ cười, rất có phong thái được Tô Mạt truyền dạy, nàng quay đầu lại cười với Tô Mạt, "Mạt nhi, nàng nói ta là nha hoàn thấp hèn. Ngày đó phụ thân và bà nội bày rượu, có phải là có hai người không biết xấu hổ đến xem náo nhiệt sao? Chẳng lẽ nhiều rượu ngon thức ăn ngon như vậy đều mang đi cho chó ăn đi? Vậy mà các nàng lại không có đầu óc như vậy? Cũng không biết có phải là điếc không nghe thấy, mù không nhìn thấy..."Trong lòng Tô Mạt không nhịn được cười, Kim Kết này, càng ngày càng lợi hại rồi.Xem ra lần đó đã đánh thức được nàng, đối phó với địch cần có chiến lược, không thể khinh xuất, cứ thấy địch là mở miệng không suy nghĩ, như vậy là rơi vào bẫy của địch bày ra.Nhưng hiện tại, Kim Kết mắng chửi người không cần dùng từ ngữ thô tục, lại chiếm được cái lý, dù sao cũng là Nhạc Lâm Nhi mắng người trước.Kim Kết liếc nhìn Tô Mạt một cái, nhận được ánh mắt cổ vũ, không có vẻ trách cứ, thậm chí là có cả tán thưởng, cảm thấy mừng thầm, đưa mắt nhìn nha hoàn Thu Vân của mình một cái, "Ngươi thấy người ngoài tới chửi tiểu thư, ngươi liền đợi ta cũng nàng cái nhau sao?"Tư thế này, lời nói này, rất có phong thái của tiểu thư của phủ Quốc công.Thu Vân vốn là nha hoàn nhị đẳng bên người Tô Mạt, từ khi Kim Kết trở thành tiểu thư của Tô phủ, liền chọn nàng làm đại a đầu.Từ trước nàng và Kim Kết đã hợp nhau, hiện giờ càng muốn thể hiện một chút.Nàng lập tức tiến lên, giọng nói rõ ràng, "Hai vị cô nương nên bình tĩnh lại đi, như vậy mọi người đều sẽ bớt lo. Tiểu thư của chúng ta từ trước đến nay không so đo với những người không đáng, chưa bao giờ chủ động đi khiêu khích người khác. Hai vị cô nương suốt ngày khóc sướt mướt ở cửa phủ Quốc công, rõ ràng là muốn dùng Nhạc tướng quân để ép buộc chúng ta. Tiểu thư nhà chúng ta đã nể tình cũ, không sợ bị Nhạc tướng quân làm liên lụy, khuyên vương gia cho hai vị ở lại, hai vị chẳng những không cảm ơn, sao lại không biết điều như vậy? Chẳng lẽ hai vị chưa học qua câu người dưới mái hiên không thể không cúi đầu? Ăn nhờ ở đậu, chịu ân huệ của người khác, sao lại tự cho mình là chủ nhân cơ chứ? Lại vẫn còn ủy khuất không chịu nổi? Chẳng lẽ hai vị không phải là tiểu thư của Nhạc gia, mà là công chúa nước láng giềng sao? Nếu không sao lại lớn lối như vậy?"Nàng còn chưa nói xong, Nhạc Phong Nhi đã giàn giụa nước mắt, Nhạc Lâm Nhi tức giận đến mức run cả người, chỉ vào Tô Mạt, "Ngươi, ngươi, ngươi... được, xem như ngươi lợi hại!"

"Ha! Nha hoàn, lỗ tai của ngươi bị điếc hay mắt ngươi bị mù vậy?" Kim Kết nhướn mày, nở nụ cười, rất có phong thái được Tô Mạt truyền dạy, nàng quay đầu lại cười với Tô Mạt, "Mạt nhi, nàng nói ta là nha hoàn thấp hèn. Ngày đó phụ thân và bà nội bày rượu, có phải là có hai người không biết xấu hổ đến xem náo nhiệt sao? Chẳng lẽ nhiều rượu ngon thức ăn ngon như vậy đều mang đi cho chó ăn đi? Vậy mà các nàng lại không có đầu óc như vậy? Cũng không biết có phải là điếc không nghe thấy, mù không nhìn thấy..."

Trong lòng Tô Mạt không nhịn được cười, Kim Kết này, càng ngày càng lợi hại rồi.

Xem ra lần đó đã đánh thức được nàng, đối phó với địch cần có chiến lược, không thể khinh xuất, cứ thấy địch là mở miệng không suy nghĩ, như vậy là rơi vào bẫy của địch bày ra.

Nhưng hiện tại, Kim Kết mắng chửi người không cần dùng từ ngữ thô tục, lại chiếm được cái lý, dù sao cũng là Nhạc Lâm Nhi mắng người trước.

Kim Kết liếc nhìn Tô Mạt một cái, nhận được ánh mắt cổ vũ, không có vẻ trách cứ, thậm chí là có cả tán thưởng, cảm thấy mừng thầm, đưa mắt nhìn nha hoàn Thu Vân của mình một cái, "Ngươi thấy người ngoài tới chửi tiểu thư, ngươi liền đợi ta cũng nàng cái nhau sao?"

Tư thế này, lời nói này, rất có phong thái của tiểu thư của phủ Quốc công.

Thu Vân vốn là nha hoàn nhị đẳng bên người Tô Mạt, từ khi Kim Kết trở thành tiểu thư của Tô phủ, liền chọn nàng làm đại a đầu.

Từ trước nàng và Kim Kết đã hợp nhau, hiện giờ càng muốn thể hiện một chút.

Nàng lập tức tiến lên, giọng nói rõ ràng, "Hai vị cô nương nên bình tĩnh lại đi, như vậy mọi người đều sẽ bớt lo. Tiểu thư của chúng ta từ trước đến nay không so đo với những người không đáng, chưa bao giờ chủ động đi khiêu khích người khác. Hai vị cô nương suốt ngày khóc sướt mướt ở cửa phủ Quốc công, rõ ràng là muốn dùng Nhạc tướng quân để ép buộc chúng ta. Tiểu thư nhà chúng ta đã nể tình cũ, không sợ bị Nhạc tướng quân làm liên lụy, khuyên vương gia cho hai vị ở lại, hai vị chẳng những không cảm ơn, sao lại không biết điều như vậy? Chẳng lẽ hai vị chưa học qua câu người dưới mái hiên không thể không cúi đầu? Ăn nhờ ở đậu, chịu ân huệ của người khác, sao lại tự cho mình là chủ nhân cơ chứ? Lại vẫn còn ủy khuất không chịu nổi? Chẳng lẽ hai vị không phải là tiểu thư của Nhạc gia, mà là công chúa nước láng giềng sao? Nếu không sao lại lớn lối như vậy?"

Nàng còn chưa nói xong, Nhạc Phong Nhi đã giàn giụa nước mắt, Nhạc Lâm Nhi tức giận đến mức run cả người, chỉ vào Tô Mạt, "Ngươi, ngươi, ngươi... được, xem như ngươi lợi hại!"

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… "Ha! Nha hoàn, lỗ tai của ngươi bị điếc hay mắt ngươi bị mù vậy?" Kim Kết nhướn mày, nở nụ cười, rất có phong thái được Tô Mạt truyền dạy, nàng quay đầu lại cười với Tô Mạt, "Mạt nhi, nàng nói ta là nha hoàn thấp hèn. Ngày đó phụ thân và bà nội bày rượu, có phải là có hai người không biết xấu hổ đến xem náo nhiệt sao? Chẳng lẽ nhiều rượu ngon thức ăn ngon như vậy đều mang đi cho chó ăn đi? Vậy mà các nàng lại không có đầu óc như vậy? Cũng không biết có phải là điếc không nghe thấy, mù không nhìn thấy..."Trong lòng Tô Mạt không nhịn được cười, Kim Kết này, càng ngày càng lợi hại rồi.Xem ra lần đó đã đánh thức được nàng, đối phó với địch cần có chiến lược, không thể khinh xuất, cứ thấy địch là mở miệng không suy nghĩ, như vậy là rơi vào bẫy của địch bày ra.Nhưng hiện tại, Kim Kết mắng chửi người không cần dùng từ ngữ thô tục, lại chiếm được cái lý, dù sao cũng là Nhạc Lâm Nhi mắng người trước.Kim Kết liếc nhìn Tô Mạt một cái, nhận được ánh mắt cổ vũ, không có vẻ trách cứ, thậm chí là có cả tán thưởng, cảm thấy mừng thầm, đưa mắt nhìn nha hoàn Thu Vân của mình một cái, "Ngươi thấy người ngoài tới chửi tiểu thư, ngươi liền đợi ta cũng nàng cái nhau sao?"Tư thế này, lời nói này, rất có phong thái của tiểu thư của phủ Quốc công.Thu Vân vốn là nha hoàn nhị đẳng bên người Tô Mạt, từ khi Kim Kết trở thành tiểu thư của Tô phủ, liền chọn nàng làm đại a đầu.Từ trước nàng và Kim Kết đã hợp nhau, hiện giờ càng muốn thể hiện một chút.Nàng lập tức tiến lên, giọng nói rõ ràng, "Hai vị cô nương nên bình tĩnh lại đi, như vậy mọi người đều sẽ bớt lo. Tiểu thư của chúng ta từ trước đến nay không so đo với những người không đáng, chưa bao giờ chủ động đi khiêu khích người khác. Hai vị cô nương suốt ngày khóc sướt mướt ở cửa phủ Quốc công, rõ ràng là muốn dùng Nhạc tướng quân để ép buộc chúng ta. Tiểu thư nhà chúng ta đã nể tình cũ, không sợ bị Nhạc tướng quân làm liên lụy, khuyên vương gia cho hai vị ở lại, hai vị chẳng những không cảm ơn, sao lại không biết điều như vậy? Chẳng lẽ hai vị chưa học qua câu người dưới mái hiên không thể không cúi đầu? Ăn nhờ ở đậu, chịu ân huệ của người khác, sao lại tự cho mình là chủ nhân cơ chứ? Lại vẫn còn ủy khuất không chịu nổi? Chẳng lẽ hai vị không phải là tiểu thư của Nhạc gia, mà là công chúa nước láng giềng sao? Nếu không sao lại lớn lối như vậy?"Nàng còn chưa nói xong, Nhạc Phong Nhi đã giàn giụa nước mắt, Nhạc Lâm Nhi tức giận đến mức run cả người, chỉ vào Tô Mạt, "Ngươi, ngươi, ngươi... được, xem như ngươi lợi hại!"

Chương 1617