Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1619

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhạc Phong Nhi lại nức nở khóc, nói năng lộn xộn: "Tô tiểu thư, người không thể, không thể, không thể ngang ngược như vậy. Vương gia đã đáp ứng cho chúng ta ở lại vương phủ hầu hạ người."Nhạc Lâm Nhi tức giận nói: "Còn có vương pháp sao? Cái này gọi là ức hiếp người, ngươi sao là một nữ nhân hung dữ, vương gia sẽ lấy ngươi sao? Ngươi còn chưa có gả đi, muốn nhúng tay vào chuyện của vương phủ, cũng hơi quá đáng rồi đấy. Ngược lại ta muốn tìm người phân xử, nhìn thử xem ngươi còn nói được không. Có được xem là hiền lành nữa không."Tô Mạt cười nhạt nói: "Ta chưa từng nói mình hiền lành, ta vừa độc ác vừa hung dữ."Nàng quay đầu nhìn Kim Kết một cái, cho nàng một ánh mắt trấn an, nói tiếp: "Hôm nay người nào chịu trách nhiệm ở sảnh ngoài này, sao không có trách nhiệm vậy, còn không mau chiêu đãi khách nhân, để cho các nàng phải đập ruồi bọ như vậy."Kim Kết lập tức bảo nha hoàn của mình đi gọi nha đầu kia tới.Mạt Nhi vừa nói như vậy, Kim Kết liền hiểu, khẳng định là có nha đầu không an phận nhận hối lộ của hai nàng, nếu không phủ Quốc công lớn như vậy, sảnh ngoài cách sân của đại tiểu thư xa như vậy, hai người này sao có thể đến tận đây?Kim Kết hừ lạnh một tiếng, lập tức sai người đi làm, rất nhanh một nha đầu mặt mày thanh tú bị dẫn tới.Toàn thân nàng run rẩy, vừa đến nơi liền quỳ xuống: "Cầu tiểu thư tha mạng, cầu tiểu thư tha mạng, nô tỳ không cố ý, mẫu thân của nô tỳ bị bệnh cần dùng bạc, nô tỳ... nô tỳ nhất thời bị mê hoặc, thấy tiền sáng mắt."Nhạc Phong Nhi đưa cho nàng một đôi vòng vàng, đủ cho nàng chữa bệnh cho mẫu thân.Tô Mạt miễn cưỡng nói: "Ta còn muốn đi hầm canh, Kim Kết tỷ xem rồi tự làm, chỉ cần trời không sập thì không cần đến tìm ta."Nói xong nàng phất ống tay rời đi.Nhạc Lâm Nhi tức giận đến sắp ngất đi, đây là sao chứ? Coi tỷ muội các nàng không ra gì chứ?Nàng tức giận đến mức muốn chửi ầm lên, lại bị Kim Kết cắt ngang, "Kéo người này xuống, trả lương rồi đuổi nàng ra khỏi phủ đi." Nói xong nàng hừ lạnh một tiếng, "Phủ Quốc công từ trước đến giờ đối xử với hạ nhân tốt như vậy, ta cũng từ hạ nhân mà lên. Bị mua vào, khi đến tuổi, trong phủ liền miễn tiền chuộc thân thả ra, lại còn trợ cấp đồ cưới. Nếu là người ở lại, thì đãi ngộ càng tốt hơn. Trong phủ chưa bao giờ kỳ thị hạ nhân, cho nên mọi người đều sống vui vẻ. Cũng không ngờ trong tình huống như thế ngươi vẫn không cảm thấy đủ, vậy mà còn muốn lừa bạc của khách nhân, thật sự không thể chấp nhận được, lập tức kéo ra ngoài."

Nhạc Phong Nhi lại nức nở khóc, nói năng lộn xộn: "Tô tiểu thư, người không thể, không thể, không thể ngang ngược như vậy. Vương gia đã đáp ứng cho chúng ta ở lại vương phủ hầu hạ người."

Nhạc Lâm Nhi tức giận nói: "Còn có vương pháp sao? Cái này gọi là ức hiếp người, ngươi sao là một nữ nhân hung dữ, vương gia sẽ lấy ngươi sao? Ngươi còn chưa có gả đi, muốn nhúng tay vào chuyện của vương phủ, cũng hơi quá đáng rồi đấy. Ngược lại ta muốn tìm người phân xử, nhìn thử xem ngươi còn nói được không. Có được xem là hiền lành nữa không."

Tô Mạt cười nhạt nói: "Ta chưa từng nói mình hiền lành, ta vừa độc ác vừa hung dữ."

Nàng quay đầu nhìn Kim Kết một cái, cho nàng một ánh mắt trấn an, nói tiếp: "Hôm nay người nào chịu trách nhiệm ở sảnh ngoài này, sao không có trách nhiệm vậy, còn không mau chiêu đãi khách nhân, để cho các nàng phải đập ruồi bọ như vậy."

Kim Kết lập tức bảo nha hoàn của mình đi gọi nha đầu kia tới.

Mạt Nhi vừa nói như vậy, Kim Kết liền hiểu, khẳng định là có nha đầu không an phận nhận hối lộ của hai nàng, nếu không phủ Quốc công lớn như vậy, sảnh ngoài cách sân của đại tiểu thư xa như vậy, hai người này sao có thể đến tận đây?

Kim Kết hừ lạnh một tiếng, lập tức sai người đi làm, rất nhanh một nha đầu mặt mày thanh tú bị dẫn tới.

Toàn thân nàng run rẩy, vừa đến nơi liền quỳ xuống: "Cầu tiểu thư tha mạng, cầu tiểu thư tha mạng, nô tỳ không cố ý, mẫu thân của nô tỳ bị bệnh cần dùng bạc, nô tỳ... nô tỳ nhất thời bị mê hoặc, thấy tiền sáng mắt."

Nhạc Phong Nhi đưa cho nàng một đôi vòng vàng, đủ cho nàng chữa bệnh cho mẫu thân.

Tô Mạt miễn cưỡng nói: "Ta còn muốn đi hầm canh, Kim Kết tỷ xem rồi tự làm, chỉ cần trời không sập thì không cần đến tìm ta."

Nói xong nàng phất ống tay rời đi.

Nhạc Lâm Nhi tức giận đến sắp ngất đi, đây là sao chứ? Coi tỷ muội các nàng không ra gì chứ?

Nàng tức giận đến mức muốn chửi ầm lên, lại bị Kim Kết cắt ngang, "Kéo người này xuống, trả lương rồi đuổi nàng ra khỏi phủ đi." Nói xong nàng hừ lạnh một tiếng, "Phủ Quốc công từ trước đến giờ đối xử với hạ nhân tốt như vậy, ta cũng từ hạ nhân mà lên. Bị mua vào, khi đến tuổi, trong phủ liền miễn tiền chuộc thân thả ra, lại còn trợ cấp đồ cưới. Nếu là người ở lại, thì đãi ngộ càng tốt hơn. Trong phủ chưa bao giờ kỳ thị hạ nhân, cho nên mọi người đều sống vui vẻ. Cũng không ngờ trong tình huống như thế ngươi vẫn không cảm thấy đủ, vậy mà còn muốn lừa bạc của khách nhân, thật sự không thể chấp nhận được, lập tức kéo ra ngoài."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhạc Phong Nhi lại nức nở khóc, nói năng lộn xộn: "Tô tiểu thư, người không thể, không thể, không thể ngang ngược như vậy. Vương gia đã đáp ứng cho chúng ta ở lại vương phủ hầu hạ người."Nhạc Lâm Nhi tức giận nói: "Còn có vương pháp sao? Cái này gọi là ức hiếp người, ngươi sao là một nữ nhân hung dữ, vương gia sẽ lấy ngươi sao? Ngươi còn chưa có gả đi, muốn nhúng tay vào chuyện của vương phủ, cũng hơi quá đáng rồi đấy. Ngược lại ta muốn tìm người phân xử, nhìn thử xem ngươi còn nói được không. Có được xem là hiền lành nữa không."Tô Mạt cười nhạt nói: "Ta chưa từng nói mình hiền lành, ta vừa độc ác vừa hung dữ."Nàng quay đầu nhìn Kim Kết một cái, cho nàng một ánh mắt trấn an, nói tiếp: "Hôm nay người nào chịu trách nhiệm ở sảnh ngoài này, sao không có trách nhiệm vậy, còn không mau chiêu đãi khách nhân, để cho các nàng phải đập ruồi bọ như vậy."Kim Kết lập tức bảo nha hoàn của mình đi gọi nha đầu kia tới.Mạt Nhi vừa nói như vậy, Kim Kết liền hiểu, khẳng định là có nha đầu không an phận nhận hối lộ của hai nàng, nếu không phủ Quốc công lớn như vậy, sảnh ngoài cách sân của đại tiểu thư xa như vậy, hai người này sao có thể đến tận đây?Kim Kết hừ lạnh một tiếng, lập tức sai người đi làm, rất nhanh một nha đầu mặt mày thanh tú bị dẫn tới.Toàn thân nàng run rẩy, vừa đến nơi liền quỳ xuống: "Cầu tiểu thư tha mạng, cầu tiểu thư tha mạng, nô tỳ không cố ý, mẫu thân của nô tỳ bị bệnh cần dùng bạc, nô tỳ... nô tỳ nhất thời bị mê hoặc, thấy tiền sáng mắt."Nhạc Phong Nhi đưa cho nàng một đôi vòng vàng, đủ cho nàng chữa bệnh cho mẫu thân.Tô Mạt miễn cưỡng nói: "Ta còn muốn đi hầm canh, Kim Kết tỷ xem rồi tự làm, chỉ cần trời không sập thì không cần đến tìm ta."Nói xong nàng phất ống tay rời đi.Nhạc Lâm Nhi tức giận đến sắp ngất đi, đây là sao chứ? Coi tỷ muội các nàng không ra gì chứ?Nàng tức giận đến mức muốn chửi ầm lên, lại bị Kim Kết cắt ngang, "Kéo người này xuống, trả lương rồi đuổi nàng ra khỏi phủ đi." Nói xong nàng hừ lạnh một tiếng, "Phủ Quốc công từ trước đến giờ đối xử với hạ nhân tốt như vậy, ta cũng từ hạ nhân mà lên. Bị mua vào, khi đến tuổi, trong phủ liền miễn tiền chuộc thân thả ra, lại còn trợ cấp đồ cưới. Nếu là người ở lại, thì đãi ngộ càng tốt hơn. Trong phủ chưa bao giờ kỳ thị hạ nhân, cho nên mọi người đều sống vui vẻ. Cũng không ngờ trong tình huống như thế ngươi vẫn không cảm thấy đủ, vậy mà còn muốn lừa bạc của khách nhân, thật sự không thể chấp nhận được, lập tức kéo ra ngoài."

Chương 1619