Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1620
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Không để ý đến nha đầu đang hét đến khản giọng, Kim Kết không có chút thương cảm, nhìn nàng bị người kéo xuống.Xử lý xong nha đầu kia, nàng quay đầu lại nhìn hai tỷ muội Nhạc gia, bật cười một tiếng không rõ cảm xúc: "Suy tính của hai vị nghĩ bằng chân cũng biết, đơn giản là muốn cướp vương gia của Mạt nhi, muốn bay lên làm phượng hoàng, thậm chí muốn gây chia rẽ quan hệ giữa vương gia và Mạt nhi, sau đó hai người muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, hừ, thật không biết lượng sức mình!"Thật là không biết xấu hổ!Tình cảm của vương gia và Mạt nhi dễ dàng bị người lòng dạ hẹp hòi phá hoại sao?Nếu là như vậy, sao có thể trải qua nhiều năm gian khó trước đây chứ.Nếu tỷ muội Nhạc gia đã sớm ở bên cạnh vương gia, vậy vì sao vương gia năm đó không để ý đến các nàng? Lại lựa chọn tiểu thư?Nếu đã chọn tiểu thư, đã nói lên rằng vương gia không có chút tình cảm nam nữ nào .Các nàng không biết tự lượng sức mình, thật là buồn cười, đáng tiếc.HIện giờ lại muốn nhảy ra tìm chỗ đứng cho mình, thật là quá đáng!"Hai vị Nhạc cô nương, đi đường cho tốt. Nếu vương gia không có chuyện gì, chúng ta sẽ không quấy rầy hai vị, nếu như vương gia có chuyện gì, hai vị...."Nàng khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói: "Kỳ thật hai người không biết, tiểu thư chúng ta từ trước đến giờ chưa bao giờ là người hiền lành. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu như người đụng đến ta, thì khẳng định sẽ đuổi tận giết cùng. Nhị vị không cần nghĩ nhiều..."Nói xong, nàng xoay người dẫn theo nha hoàn bà tử đi về phía nhà bếp.Nhạc Lâm Nhi và Nhạc Phong Nhi khi đến khí thế hừng hực, vậy mà lại rơi vào kết cục hiện giờ.Vốn tưởng rằng vương gia uống canh của mình, mình lại khoe với nàng ta, khẳng định Tô Mạt sẽ làm loạn một phen, nói không chừng còn giận dữ đùng đùng đến tìm vương gia cãi lộn như một người đàn bà chanh chua.Nếu như vậy, thì mục đích của các nàng đã đạt được, vương gia sẽ chán ghét Tô Mạt, mọi người sẽ nói nàng không hiểu chuyện, sẽ khinh thường nàng ta.Nhưng nào biết được, vậy mà nàng ta không hề tức giận, ngược lại giống như đang xem các nàng diễn trò.Nhạc Phong Nhi kéo tay áo của muội muội, vội vàng hỏi: "Lâm nhi, giờ phải làm sao đây?"Nàng không muốn vất vả mới vào được vương phủ mà giờ lại phải đến thôn trang, tuy ở thôn trang cũng tốt, mọi người sẽ chiếu cố nàng, nhưng nàng không muốn đi.Lúc trước vương gia đã muốn đưa các nàng đến thôn trang, các nàng sống chết không chịu, cầu xin Diệp Tri Vân mới được phép ở lại.
Không để ý đến nha đầu đang hét đến khản giọng, Kim Kết không có chút thương cảm, nhìn nàng bị người kéo xuống.
Xử lý xong nha đầu kia, nàng quay đầu lại nhìn hai tỷ muội Nhạc gia, bật cười một tiếng không rõ cảm xúc: "Suy tính của hai vị nghĩ bằng chân cũng biết, đơn giản là muốn cướp vương gia của Mạt nhi, muốn bay lên làm phượng hoàng, thậm chí muốn gây chia rẽ quan hệ giữa vương gia và Mạt nhi, sau đó hai người muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, hừ, thật không biết lượng sức mình!"
Thật là không biết xấu hổ!
Tình cảm của vương gia và Mạt nhi dễ dàng bị người lòng dạ hẹp hòi phá hoại sao?
Nếu là như vậy, sao có thể trải qua nhiều năm gian khó trước đây chứ.
Nếu tỷ muội Nhạc gia đã sớm ở bên cạnh vương gia, vậy vì sao vương gia năm đó không để ý đến các nàng? Lại lựa chọn tiểu thư?
Nếu đã chọn tiểu thư, đã nói lên rằng vương gia không có chút tình cảm nam nữ nào .
Các nàng không biết tự lượng sức mình, thật là buồn cười, đáng tiếc.
HIện giờ lại muốn nhảy ra tìm chỗ đứng cho mình, thật là quá đáng!
"Hai vị Nhạc cô nương, đi đường cho tốt. Nếu vương gia không có chuyện gì, chúng ta sẽ không quấy rầy hai vị, nếu như vương gia có chuyện gì, hai vị...."
Nàng khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói: "Kỳ thật hai người không biết, tiểu thư chúng ta từ trước đến giờ chưa bao giờ là người hiền lành. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu như người đụng đến ta, thì khẳng định sẽ đuổi tận giết cùng. Nhị vị không cần nghĩ nhiều..."
Nói xong, nàng xoay người dẫn theo nha hoàn bà tử đi về phía nhà bếp.
Nhạc Lâm Nhi và Nhạc Phong Nhi khi đến khí thế hừng hực, vậy mà lại rơi vào kết cục hiện giờ.
Vốn tưởng rằng vương gia uống canh của mình, mình lại khoe với nàng ta, khẳng định Tô Mạt sẽ làm loạn một phen, nói không chừng còn giận dữ đùng đùng đến tìm vương gia cãi lộn như một người đàn bà chanh chua.
Nếu như vậy, thì mục đích của các nàng đã đạt được, vương gia sẽ chán ghét Tô Mạt, mọi người sẽ nói nàng không hiểu chuyện, sẽ khinh thường nàng ta.
Nhưng nào biết được, vậy mà nàng ta không hề tức giận, ngược lại giống như đang xem các nàng diễn trò.
Nhạc Phong Nhi kéo tay áo của muội muội, vội vàng hỏi: "Lâm nhi, giờ phải làm sao đây?"
Nàng không muốn vất vả mới vào được vương phủ mà giờ lại phải đến thôn trang, tuy ở thôn trang cũng tốt, mọi người sẽ chiếu cố nàng, nhưng nàng không muốn đi.
Lúc trước vương gia đã muốn đưa các nàng đến thôn trang, các nàng sống chết không chịu, cầu xin Diệp Tri Vân mới được phép ở lại.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Không để ý đến nha đầu đang hét đến khản giọng, Kim Kết không có chút thương cảm, nhìn nàng bị người kéo xuống.Xử lý xong nha đầu kia, nàng quay đầu lại nhìn hai tỷ muội Nhạc gia, bật cười một tiếng không rõ cảm xúc: "Suy tính của hai vị nghĩ bằng chân cũng biết, đơn giản là muốn cướp vương gia của Mạt nhi, muốn bay lên làm phượng hoàng, thậm chí muốn gây chia rẽ quan hệ giữa vương gia và Mạt nhi, sau đó hai người muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, hừ, thật không biết lượng sức mình!"Thật là không biết xấu hổ!Tình cảm của vương gia và Mạt nhi dễ dàng bị người lòng dạ hẹp hòi phá hoại sao?Nếu là như vậy, sao có thể trải qua nhiều năm gian khó trước đây chứ.Nếu tỷ muội Nhạc gia đã sớm ở bên cạnh vương gia, vậy vì sao vương gia năm đó không để ý đến các nàng? Lại lựa chọn tiểu thư?Nếu đã chọn tiểu thư, đã nói lên rằng vương gia không có chút tình cảm nam nữ nào .Các nàng không biết tự lượng sức mình, thật là buồn cười, đáng tiếc.HIện giờ lại muốn nhảy ra tìm chỗ đứng cho mình, thật là quá đáng!"Hai vị Nhạc cô nương, đi đường cho tốt. Nếu vương gia không có chuyện gì, chúng ta sẽ không quấy rầy hai vị, nếu như vương gia có chuyện gì, hai vị...."Nàng khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói: "Kỳ thật hai người không biết, tiểu thư chúng ta từ trước đến giờ chưa bao giờ là người hiền lành. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu như người đụng đến ta, thì khẳng định sẽ đuổi tận giết cùng. Nhị vị không cần nghĩ nhiều..."Nói xong, nàng xoay người dẫn theo nha hoàn bà tử đi về phía nhà bếp.Nhạc Lâm Nhi và Nhạc Phong Nhi khi đến khí thế hừng hực, vậy mà lại rơi vào kết cục hiện giờ.Vốn tưởng rằng vương gia uống canh của mình, mình lại khoe với nàng ta, khẳng định Tô Mạt sẽ làm loạn một phen, nói không chừng còn giận dữ đùng đùng đến tìm vương gia cãi lộn như một người đàn bà chanh chua.Nếu như vậy, thì mục đích của các nàng đã đạt được, vương gia sẽ chán ghét Tô Mạt, mọi người sẽ nói nàng không hiểu chuyện, sẽ khinh thường nàng ta.Nhưng nào biết được, vậy mà nàng ta không hề tức giận, ngược lại giống như đang xem các nàng diễn trò.Nhạc Phong Nhi kéo tay áo của muội muội, vội vàng hỏi: "Lâm nhi, giờ phải làm sao đây?"Nàng không muốn vất vả mới vào được vương phủ mà giờ lại phải đến thôn trang, tuy ở thôn trang cũng tốt, mọi người sẽ chiếu cố nàng, nhưng nàng không muốn đi.Lúc trước vương gia đã muốn đưa các nàng đến thôn trang, các nàng sống chết không chịu, cầu xin Diệp Tri Vân mới được phép ở lại.