Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1637

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Khiến cho các nàng đỡ buồn là không thiếu thứ gì, không cần tự mình làm gì, muốn ăn gì không cần tự mình làm.Còn về Nhạc Lâm Nhi, chỉ là nằm mười ngày nửa tháng liền khỏi, không cần uống thuốc.Nhưng mà đã là giáo huấn, Tô Mạt sẽ không nương tay, hủy đi khả năng nếm hương vị của Nhạc Lâm Nhi, khiến cho nàng ta không khác người thường ở điểm nào.Nhạc Lâm Nhi tức đến phát khóc, nhưng không có cách nào khác.Sau chuyện hầm canh, Nhạc Phong Nhi đã hiểu được tình cảm của Hoàng Phủ Cẩn đối với Tô Mạt, dù là độc dược người cũng vui vẻ mà chịu đựng, dù tội của Tô Mạt có lớn đến đâu thì người vẫn sẽ bao che tới cùng cho nàng ta, những điều đó đủ khiến cho nàng chết tâm.Hai tỷ muội nàng cứ yên lặng ở vương phủ, mỗi ngày cùng nhau nói chuyện, thêu thùa may vá.Tô Mạt cảm thấy các nàng cứ như vậy là tốt nhất, tránh cho nàng không nhịn được mà ra tay với các nàng, tuy các nàng chọc giận nàng thật, dù sao cũng là nữ nhân trói gà không chặt, đánh nữ nhân, nàng không có chút không nỡ.Đảo mắt đã tới mùng tám tháng tám, ngày đại tiểu thư xuất giá.Từ mấy ngày trước phủ Quốc công đã giăng đèn kết hoa, vô cùng bận rộn, từ trong ra ngoài ai cũng vội vàng.Gần như cả đêm qua Tô Mạt không ngủ, nàng ở trong phòng cùng đại tiểu thư, giúp nàng ấy chăm sóc da mặt, tâm sự với nàng, nửa đêm mới đi chợp mắt, trời vẫn còn tối đã bị hỉ nương gọi dậy chuẩn bị trang điểm.Tô Mạt biết nữ nhân cổ đại khi xuất giá vô cùng phiền toái, cũng không ngờ lại phiền như vậy.Chải đầu cũng có đến ba người, một người cầm lược chải đầu. Hai người đứng cạnh giúp đỡ, một người pha chế dầu thơm bôi lên tóc, chuẩn bị trang sức, một người giúp người chải dùng lần lượt từng cái lược khác nhau.Hỉ nương chải đầu giúp tân nương đội lên mũ phượng, sau đó để cho người kia cài các loại trang sức lên.Làm xong mọi việc mất khoảng nửa canh giờ.Sau khi chải đầu xong lại có người đến giúp tân nương mặc hỉ phục, trang điểm...Sau khi làm xong toàn bộ thì trời cũng gần sáng, Tô Mạt ước chừng tất cả hết gần ba canh giờ.Gần đến giờ Tần gia đến đón dâu, Tần Nguyên Quân mặc hỉ phục màu đỏ, thần thái rạng rỡ, gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ mặt thỏa mãn, còn có gã sai vặt đi theo phát lì xì rất lớn.Tô Mạt và Tô Hinh Nhi liền trêu hắn vài câu, ngăn không cho hắn đi vào, khiến hắn phải bỏ thêm phí vào cửa.

Khiến cho các nàng đỡ buồn là không thiếu thứ gì, không cần tự mình làm gì, muốn ăn gì không cần tự mình làm.

Còn về Nhạc Lâm Nhi, chỉ là nằm mười ngày nửa tháng liền khỏi, không cần uống thuốc.

Nhưng mà đã là giáo huấn, Tô Mạt sẽ không nương tay, hủy đi khả năng nếm hương vị của Nhạc Lâm Nhi, khiến cho nàng ta không khác người thường ở điểm nào.

Nhạc Lâm Nhi tức đến phát khóc, nhưng không có cách nào khác.

Sau chuyện hầm canh, Nhạc Phong Nhi đã hiểu được tình cảm của Hoàng Phủ Cẩn đối với Tô Mạt, dù là độc dược người cũng vui vẻ mà chịu đựng, dù tội của Tô Mạt có lớn đến đâu thì người vẫn sẽ bao che tới cùng cho nàng ta, những điều đó đủ khiến cho nàng chết tâm.

Hai tỷ muội nàng cứ yên lặng ở vương phủ, mỗi ngày cùng nhau nói chuyện, thêu thùa may vá.

Tô Mạt cảm thấy các nàng cứ như vậy là tốt nhất, tránh cho nàng không nhịn được mà ra tay với các nàng, tuy các nàng chọc giận nàng thật, dù sao cũng là nữ nhân trói gà không chặt, đánh nữ nhân, nàng không có chút không nỡ.

Đảo mắt đã tới mùng tám tháng tám, ngày đại tiểu thư xuất giá.

Từ mấy ngày trước phủ Quốc công đã giăng đèn kết hoa, vô cùng bận rộn, từ trong ra ngoài ai cũng vội vàng.

Gần như cả đêm qua Tô Mạt không ngủ, nàng ở trong phòng cùng đại tiểu thư, giúp nàng ấy chăm sóc da mặt, tâm sự với nàng, nửa đêm mới đi chợp mắt, trời vẫn còn tối đã bị hỉ nương gọi dậy chuẩn bị trang điểm.

Tô Mạt biết nữ nhân cổ đại khi xuất giá vô cùng phiền toái, cũng không ngờ lại phiền như vậy.

Chải đầu cũng có đến ba người, một người cầm lược chải đầu. Hai người đứng cạnh giúp đỡ, một người pha chế dầu thơm bôi lên tóc, chuẩn bị trang sức, một người giúp người chải dùng lần lượt từng cái lược khác nhau.

Hỉ nương chải đầu giúp tân nương đội lên mũ phượng, sau đó để cho người kia cài các loại trang sức lên.

Làm xong mọi việc mất khoảng nửa canh giờ.

Sau khi chải đầu xong lại có người đến giúp tân nương mặc hỉ phục, trang điểm...

Sau khi làm xong toàn bộ thì trời cũng gần sáng, Tô Mạt ước chừng tất cả hết gần ba canh giờ.

Gần đến giờ Tần gia đến đón dâu, Tần Nguyên Quân mặc hỉ phục màu đỏ, thần thái rạng rỡ, gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ mặt thỏa mãn, còn có gã sai vặt đi theo phát lì xì rất lớn.

Tô Mạt và Tô Hinh Nhi liền trêu hắn vài câu, ngăn không cho hắn đi vào, khiến hắn phải bỏ thêm phí vào cửa.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Khiến cho các nàng đỡ buồn là không thiếu thứ gì, không cần tự mình làm gì, muốn ăn gì không cần tự mình làm.Còn về Nhạc Lâm Nhi, chỉ là nằm mười ngày nửa tháng liền khỏi, không cần uống thuốc.Nhưng mà đã là giáo huấn, Tô Mạt sẽ không nương tay, hủy đi khả năng nếm hương vị của Nhạc Lâm Nhi, khiến cho nàng ta không khác người thường ở điểm nào.Nhạc Lâm Nhi tức đến phát khóc, nhưng không có cách nào khác.Sau chuyện hầm canh, Nhạc Phong Nhi đã hiểu được tình cảm của Hoàng Phủ Cẩn đối với Tô Mạt, dù là độc dược người cũng vui vẻ mà chịu đựng, dù tội của Tô Mạt có lớn đến đâu thì người vẫn sẽ bao che tới cùng cho nàng ta, những điều đó đủ khiến cho nàng chết tâm.Hai tỷ muội nàng cứ yên lặng ở vương phủ, mỗi ngày cùng nhau nói chuyện, thêu thùa may vá.Tô Mạt cảm thấy các nàng cứ như vậy là tốt nhất, tránh cho nàng không nhịn được mà ra tay với các nàng, tuy các nàng chọc giận nàng thật, dù sao cũng là nữ nhân trói gà không chặt, đánh nữ nhân, nàng không có chút không nỡ.Đảo mắt đã tới mùng tám tháng tám, ngày đại tiểu thư xuất giá.Từ mấy ngày trước phủ Quốc công đã giăng đèn kết hoa, vô cùng bận rộn, từ trong ra ngoài ai cũng vội vàng.Gần như cả đêm qua Tô Mạt không ngủ, nàng ở trong phòng cùng đại tiểu thư, giúp nàng ấy chăm sóc da mặt, tâm sự với nàng, nửa đêm mới đi chợp mắt, trời vẫn còn tối đã bị hỉ nương gọi dậy chuẩn bị trang điểm.Tô Mạt biết nữ nhân cổ đại khi xuất giá vô cùng phiền toái, cũng không ngờ lại phiền như vậy.Chải đầu cũng có đến ba người, một người cầm lược chải đầu. Hai người đứng cạnh giúp đỡ, một người pha chế dầu thơm bôi lên tóc, chuẩn bị trang sức, một người giúp người chải dùng lần lượt từng cái lược khác nhau.Hỉ nương chải đầu giúp tân nương đội lên mũ phượng, sau đó để cho người kia cài các loại trang sức lên.Làm xong mọi việc mất khoảng nửa canh giờ.Sau khi chải đầu xong lại có người đến giúp tân nương mặc hỉ phục, trang điểm...Sau khi làm xong toàn bộ thì trời cũng gần sáng, Tô Mạt ước chừng tất cả hết gần ba canh giờ.Gần đến giờ Tần gia đến đón dâu, Tần Nguyên Quân mặc hỉ phục màu đỏ, thần thái rạng rỡ, gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ mặt thỏa mãn, còn có gã sai vặt đi theo phát lì xì rất lớn.Tô Mạt và Tô Hinh Nhi liền trêu hắn vài câu, ngăn không cho hắn đi vào, khiến hắn phải bỏ thêm phí vào cửa.

Chương 1637